với ta nhường nào… Trong cuộc sống này, có những người sẽ chỉ đến bên
ta một lần và ra đi mãi mãi. Có khi nào những người như thế dừng lại bên
ta một lần nữa?
Hơn ba tháng tiếp theo.
Hôm nay mẹ lại mua một loại hoa mới là hoa Thạch Thảo. Chỉ cần ngửi
mùi hương là tôi có thể phân biệt được từng loài hoa.
“Thơm quá mẹ ha!” “Con gái mẹ thích chứ?”
“Dạ, thích lắm ạ! Nhưng sao mấy tháng nay, mỗi ngày mẹ đều mua một
loại hoa khác nhau vậy?”
“Cuộc sống thì nên thay đổi con ạ!”
Nghe câu nói ấy của mẹ, tôi chợt sững sờ. Câu nói ấy, giống Tuấn Anh,
là Tuấn Anh đã từng nói. Sáu tháng trôi qua kể từ hôm đó, suốt ngần ấy
thời gian cậu ấy bặt tăm, không một cuộc gọi hay bất cứ liên lạc nào khác.
Cậu ấy biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi như chưa từng xuất hiện.
Giờ này, Tuấn Anh đang ở đâu trên dải đất này, tôi lấy tay xoay khẽ quả địa
cầu. Tôi nhớ Tuấn Anh vô cùng. Nhớ giọng nói của cậu ấy, nhớ tất cả
những câu chuyện cậu ấy đã từng kể, nhớ cả tên địa danh - những nơi cậu
ấy đã đi và kể lại. Thực lòng, tôi ước mơ có được cuộc sống của cậu ấy,
được trải nghiệm những điều mới mẻ, đầy màu sắc mà cậu ấy đã từng trải
nghiệm…
Tôi chẳng thể làm vậy, chẳng thể có được cuộc sống như cậu ấy. Từ nhỏ,
màu sắc duy nhất mà tôi nhìn thấy là màu đen. Những màu sắc khác, tôi chỉ
có thể hình dung qua lời kể của ba mẹ. Tất cả chỉ là nghe kể lại. Tôi không
có cơ hội nhìn ngắm cuộc sống này, dù chỉ một lần. Dần dần, tôi càng thu
mình lại với cái thế giới vốn đã rất nhỏ bé của mình. Tôi đã từng ước ao
một lần nhìn thấy ánh sáng buổi bình minh, nhìn thấy những cánh hoa nở
trong vườn, thấy màu sắc các món canh mẹ nấu, thậm chí là khuôn mặt
những người thân yêu tôi cũng chẳng thể. Tôi không thể biết hết ba mẹ tôi
có bao nhiêu nếp nhăn in hằn trên khuôn mặt, tóc đã điểm bạc bao nhiêu
sợi vì lo lắng cho tôi… Cho tới khi gặp được Tuấn Anh, ước mơ về cuộc
sống lại bùng cháy. Cậu ấy truyền thêm sức mạnh, cho tôi thêm động lực để