GỬI CHÚT THƯƠNG NHỚ VÀO TIM - Trang 34

Ju cười hì hì, gãi đầu thanh minh: “Thì biết chị không mắc bệnh tim nên

anh mới hù thế chứ. Mà chị đi đâu về muộn vậy?”

Tôi vẫn cáu. “Chị đi gặp bạn. Sao giờ này chưa ngủ vậy?”
“Anh cũng vừa về mà. Hôm nay lũ bạn rủ đá bóng, nên về muộn. Điện

thoại còn hết pin nữa, không biết gọi cho chị cách nào? Tưởng chị sẽ giận
cơ, ai dè chị cũng về muộn. Vậy chị ăn gì chưa?”

“Chị ăn rồi.” Tôi ngập ngừng.
“Vậy ngủ sớm ha! Anh đi ngủ đây.”
Tôi vẫn cứ đứng ở cửa phòng mình cho đến khi Ju trở về phòng bên cạnh

và khóa cửa lại. Vậy ra, hôm nay Ju cũng về muộn. Tôi thở phào vì tính Ju
trẻ con lắm. Tôi sợ Ju sẽ nghĩ xa xôi khi tôi cho Ju biết rằng: “Tôi vừa đi
gặp Minh về.”

Tôi biết rằng Ju sẽ hiểu tôi và Minh bây giờ chỉ còn là những người bạn.

Nhưng tôi không dám chắc Ju có tin vào tình cảm của tôi hay không, khi
Minh quay lại và nói với tôi rằng: “Vì ở Mỹ không có Ki”.

Đang là thời điểm giao mùa, nên thời tiết khá thất thường. Sáng sớm, trời

hơi se lạnh. Tôi vẫn giữ lời hứa của mình, sang nhà gọi Ju dậy tập chạy để
cải thiện điểm thể dục của cậu ấy. Ấy vậy mà khi mở cửa cho tôi, Ju mắt
nhắm mắt mở than: “Hay để năm phẩy thể dục thôi chị! Anh nghĩ thế cũng
qua rồi.”

Tôi kêu lên. “Sao kì vậy! Hôm trước, chị đã nói là sẽ gọi dậy còn gì.”
“Nhưng hôm nay lạnh lắm.” Ju cãi. “Lạnh cũng phải dậy.”
“Thôi! Để anh ngủ đi!”
“Vậy ngủ đi! Đúng là trẻ con.”
Tôi bực bội bỏ về. Ju đâu biết rằng tôi còn rất nhiều bài tập cần phải làm,

hết bài tập trên lớp rồi đến cả bài tập ở tòa soạn, nhưng vẫn cố dậy sớm để
giúp Ju, vậy mà Ju vẫn chẳng quan tâm gì đến điểm số thể dục của mình.

Tôi hậm hực lôi một chồng bài tập ra làm xong xuôi, tôi đến trường sớm

hơn mọi ngày. Cũng tự nhủ rằng, có lẽ giờ này chắc Ju lại trùm chăn ngủ
tiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.