cái lạnh của thời tiết, cái lạnh của mưa bất chợt. Muôn thuở là vậy, ông trời
rất biết trêu đùa số phận con người, sao cứ đến lúc này là mưa chứ? Không
biết từ lúc nào Tuyết và cô nhóc đã rời khỏi quán. Giọt nước mắt rơi xuống
mu bàn tay anh nóng hổi.
“Mình đang khóc à?” Anh tự hỏi rồi giơ bàn tay lên, nuốt giọt nước mắt
vào trong miệng. Mặn chát! Rồi khóe mắt anh lại rơi xuống rất nhiều
những giọt nước, anh đưa tay lôi điện thoại ra và bấm số của nó.
“Alo!” Đầu dây bên kia, giọng nói quen thuộc vang lên. Anh sợ hãi,
giọng run run. “Tối nay em đi chơi à?” “Vâng!...”
“Người em yêu à?...” Không có câu trả lời.
“Vậy những gì anh thấy là sự thật? Nhưng anh không muốn tin.”
“Mình chia tay đi. Em chưa từng thích hay yêu anh, chỉ là em muốn
kiếm cho mình một cảm giác mới lạ thôi, người em yêu là... Vy.”
Cụp... tiếng điện thoại bên kia dập xuống, anh buông thõng tay. Vậy là từ
trước đến giờ chỉ mình anh yêu đơn phương, là anh mù quáng khi không
nhận ra tính cách bất thường của nó? Anh đã mất tất cả với người anh yêu.
Anh khóc... trong đời chưa bao giờ anh khóc nhiều đến vậy.
Chẳng hiểu về nhà bằng cách nào, anh nằm vật xuống giường rồi tự
thưởng cho mình hai viên thuốc ngủ, có lẽ sẽ tốt hơn và sáng mai mọi
chuyện sẽ ổn thôi.
Thế kỷ XXI, con người ta hiện đại, tiến bộ, chuyện hai người đồng giới
yêu nhau đã trở nên không còn xa lạ, anh thường hay cười mỉa mai và
chẳng quan tâm đến chuyện đó. Chỉ có điều anh không ngờ điều đó lại xảy
ra với chính anh - nhân vật chính mù quáng đến mức đáng thương. Anh bật
cười, cười chính mình, vậy là bắt buộc phải từ bỏ, bắt buộc phải tự mình
gặm nhấm nỗi nhớ khi đêm xuống. Uống cạn cốc cafe đã nguội, ngó lại nơi
này một lần, anh tự nhủ sẽ không bao giờ đặt chân tới đây nữa. Anh đứng
dậy và đi về.
Một năm sau.