GỬI NGƯỜI TÔI YÊU - Trang 384

“Thẩm Anh Xuân, anh…không cho em đi…” Có chút hương vị nũng

nịu của trẻ con. Tay của Đường Lý Dục ôm chặt lấy cả người Thẩm Anh
Xuân, cằm tì vào đỉnh đầu cô, khiến cô không thể nhúc nhích.

Thẩm Anh Xuân tỏ ra rất khó chịu: “Anh đừng đến làm phiền em

nữa!” Thái độ ghét bỏ, giọng điệu khác thường.

Tâm trạng ức chế nhiều giờ cuối cùng cũng tìm được lối thoát để bùng

nổ ra, dấy lên một trận gió bão. Cô dùng sức vùng ra khiến cơ thể anh bị
gạt ra một bên.

Đường Lý Dục không hề có sự chuẩn bị nào, có thể mất đi thăng bằng,

cố gắng gượng, may mà có bức tường ở đằng sau anh mới không bị ngã
xuống đất.

Đường Lý Dục nhìn chằm chằm Thẩm Anh Xuân mà ngây người ra.

Giọng điệu của cô, thái độ của cô, thần sắc của cô, tiếng nói của cô

đều đủ để chứng minh cô không nói dối, là cô đang ghét anh thật sự.

Cô…ghét anh…đến thế sao?

Vòng tay đang ôm giữa eo Thẩm Anh Xuân, bỗng từ từ mất đi sức lực,

buông thõng xuống.

Đường Lý Dục dùng ánh mắt không tin để nhìn Thẩm Anh Xuân.

Nhìn thái độ ghét bỏ của cô, nhìn ánh mắt phẫn nộ của cô.

Hành động và ngữ khí khác thường như thế, giống như một con dao

sắc nhọn, từng chút một đâm vào da thịt anh. Anh mở miệng, dây thanh
như bị đứt vậy, muốn nói nhưng lại không phát ra thành tiếng. Còn tất cả
không gian chỉ vang lên một thứ âm thanh lạnh lùng và rời rạc: “Anh đừng
đến làm phiền em nữa.” Âm thanh ấy lan tỏa vô biên, như muốn chọc thủng
màng nhĩ của Đường Lý Dục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.