GỬI NGƯỜI TÔI YÊU - Trang 385

Thẩm Anh Xuân vẫn ra đi.

Đường Lý Dục chạy theo, ngây ra đứng nhìn theo bộ dạng dứt khoát

của cô khi bước lên xe taxi đi về hướng sân bay. Chiếc xe chuyển bánh rồi
mất hút trước mắt anh.

Tất cả đã kết thúc như thế, kết thúc trong yên lặng.

Đường Lý Dục ngồi trong căn phòng vô cùng lộn xộn, ngây người

nhìn ra ngoài cửa sổ. Bàn ghế vẫn thế, những đồ đã dùng qua cũng vẫn vậy.

Một cuộc chiến tranh vừa kết thúc cho nên ngôi nhà vô cùng lộn xộn.

Hơi thở của Thẩm Anh Xuân vẫn còn vương vấn ở những ngóc ngách của
căn phòng. Quyển nhật ký bìa da tím vẫn đặt nghiêm chỉnh ở một góc
giường, đó là quyển sổ mà anh tặng cô trong ngày sinh nhật. Cô nói, màu
tím là biểu thị của sự đau thương.

Đưa tay cầm cuốn nhật ký lên, anh nhẹ nhàng sờ vào tấm bìa da màu

tím, giống như đang sờ vào mặt của Thẩm Anh Xuân, sờ vào tình yêu đã
không còn tồn tại. Nước mắt chảy xuống, rơi vào khóe miệng. Phút chốc,
tất cả những kí ức của sáu năm về trước lại ùa về trước mắt anh, diện mạo
lúc say rượu trong ngày sinh nhật như đang phóng to ngay trước mắt. Trong
căn phòng ấm áp đó, cô đã mở mắt ra, ngượng ngùng nói với anh: Đường
Lý Dục, em thích anh, từ cái nhìn đầu tiên em đã thích anh.

Em thích anh, rất thích anh…

Lật giở từng trang một.

Dục, em muốn được gọi anh như thế, chỉ là, em không biết em còn có

thể gọi tên anh ngọt ngào như thế bao lâu nữa? Nhưng cho dù là bao lâu,
chỉ cần vẫn có thể gọi tên anh ngọt ngào như thế, em nguyện cứ như thế
mãi, cho dù chỉ còn lại một giây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.