GỬI NGƯỜI TÔI YÊU - Trang 47

“Em… hối hận sao?” Nhìn thấy những giọt nước mắt của Thẩm Anh

Xuân, Đường Lý Dục ôm chặt cô vào lòng và hỏi.

Không phải vậy. Thẩm Anh Xuân không hề hối hận. Khi người con

gái sống trong tuổi đời đẹp nhất, có được một tình yêu đẹp, họ sẽ dâng hiến
thứ quý giá nhất cho người mình yêu. Nếu điều đó không xảy ra thì mới là
hối hận. Nếu người con trai không cần thứ quý giá ấy, mà người con gái
vẫn dâng hiến, đó mới là hối hận. Anh đã muốn điều đó.

Thực sự là anh đã rất muốn, chỉ là thứ ham muốn ấy đã bị anh giấu kín

ở một góc nào đó, nơi sâu thẳm nhất trong trái tim như một bí mật hạnh
phúc. Trong khoảnh khắc bất ngờ, nó bỗng nhấn chìm, chôn vùi lấy anh.

Một sự kết hợp hoàn hảo của tình yêu. Mang theo sự đau đớn khác lạ,

cô thấy rất mãn nguyện.

Mang theo hơi thở nặng nề, anh cũng thấy hạnh phúc không kém.

“Anh biết không? Cả linh hồn của anh giờ cũng đã thuộc về em rồi.

Từ nay về sau chúng ta không thể tách rời nhau được.”

Đường Lý Dục lại dùng tay nâng cái miệng nhỏ nhắn của Thẩm Anh

Xuân lên. Đôi mắt của anh mơ màng, nhưng nội tâm lại vô cùng lo lắng và
hoảng loạn: “Xuân! Chỉ cần nghĩ tới sự dằn vặt trong đôi mắt em, là anh lại
không dám nhìn em nữa, thậm chí còn cảm thấy cả đời này anh đã có lỗi
với em…”

Thẩm Anh Xuân từ từ mở đôi mắt đang tràn trề hạnh phúc, dùng ngón

tay chặn môi của anh lại không để anh nói những câu vô nghĩa. Chằm chằm
nhìn anh một cách ngọt ngào. Cô nói từng câu rành rọt: “Em chỉ cần anh!
Cần tình yêu của anh! Muốn anh yêu em, em không thích sự do dự. Dục,
anh không được nhìn em bằng ánh mắt day dứt như thế, em là của anh, cả
đời này, anh là của em, mãi mãi, được không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.