GỬI NGƯỜI TÔI YÊU - Trang 52

Thẩm Anh Xuân ngồi trong thư viện theo đúng giờ quy định. Cô chợt

phát hiện ra rằng, tối nay, trái tim cô không hề yên tĩnh. Kể cả không có tin
nhắn quấy rối của Chuột Mickey, cô cũng không thể trấn tĩnh lại được.
Những con chữ trên sách, trong mắt của cô, đều biến thành những chú nòng
nọc đang bơi, biến thành một con cá biết bay, một chữ cũng không đọc
được nữa.

Trái tim Thẩm Anh Xuân như muốn chùng xuống. Sau sự việc xảy ra

buổi trưa hôm đó, tất cả những thứ đã bị chôn sâu trong lòng dường như
đang nhấp nhô trên sóng. Cô đắm chìm trong nỗi đau đớn ngọt ngào. Chỉ
có hai người, nụ cười trong sáng, đôi mắt hiền hòa.

Niềm vui thuần khiết ấy, chỉ có anh mới có thể mang lại cho cô.

Không quan tâm đến bất cứ một thứ điên cuồng nào khác, chỉ có ở cùng
anh, cô mới có thể vứt bỏ hết tất cả. Những chi tiết ấy cứ lần lượt lưu lại
trong tâm trí cô rồi thoắt ẩn thoắt hiện.

Cảm giác như có rất nhiều người đang nhìn mình. Dường như họ cũng

phát hiện ra những bí mật từ trong trái tim cô. Làm “kẻ cắp” thì lúc nào
cũng sợ người khác biết. Khuôn mặt bỗng nhiên đỏ rực, nóng ran, thật khó
chịu. Cô cố giấu khuôn mặt ấy trên trang sách, nhưng trong tim lại bật ra
một tiếng cười, tiếng cười đó chỉ có cô mới nghe được. Vài giờ đã trôi qua,
cô vẫn cảm nhận được rõ ràng vết đau trên cơ thể, giống như vừa xảy ra
chuyện gì chỉ cách đó một giây.

Một tiếng tít, tin nhắn của người lạ lại gửi đến, phá vỡ những hồi ức

của Thẩm Anh Xuân.

“Ông già, nhanh nhanh ra gặp em, em đứng ở sân bóng rổ đợi anh,

không gặp không về, Chuột Mickey.”

Trong lòng tràn đầy niềm hạnh phúc và ngọt ngào không nói nên lời,

Thẩm Anh Xuân từ thư viện đi ra, đi xuống cầu thang. Cô muốn kết thúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.