GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 227

Anh lại lặp lại một lần nữa: “Ngày mai anh được nghỉ.”

Tôi nhìn anh vẻ thắc mắc, mơ hồ cảm thấy hình như anh đang đợi tôi

nói gì đó, nhưng chỉ số thông minh của tôi không đủ, đành phải thẳng thắn hỏi:
“Nghỉ thì làm sao?”

Anh không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ nhấn mạnh thêm một lần nữa:

“Anh rất ít khi được nghỉ.”

Tôi bất đắc dĩ, đành phải bày tỏ thái độ vui mừng như anh, cười híp

mắt phụ họa, “Được nghỉ quả thực là tốt quá rồi, thật hiếm có, chúc mừng anh
nhé.”

Anh chán nản, trừng mắt với tôi một hồi lâu, khiến tôi vô cùng chột dạ,

thầm nghĩ chẳng lẽ anh được nghỉ tôi phải trai giới ba ngày, tắm rửa thay quần
áo để chúc mừng?

Xe chầm chậm tiến về phía trước, Giang Thần lại khôi phục trạng thái

giận dữ. Tôi cảm thấy khó khăn lắm mới chọc anh vui, anh đột nhiên nói
không vui là không vui nữa, thật tùy hứng.

Thế là tôi cũng trầm lặng. Tôi lấy điện thoại ra chơi game, ấn vào bàn

phím cho hả giận. Tôi đập rắn ham ăn tan thành tro bụi hết lần này đến lần
khác, cảm thấy vui vẻ hết sức. Bạn xem, Giang Thần ức hiếp tôi, tôi ức hiếp
rắn ham ăn, thế giới này công bằng như vậy đấy.

Xe đột nhiên dừng lại, tôi tưởng là đợi đèn đỏ nên chẳng để ý, tiếp tục

chú tâm đâm chết rắn ham ăn. Một hồi lâu sau tôi đã mưu sát được khoảng
chục con, xe vẫn không nhúc nhích. Tôi tò mò ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa
sổ, không biết từ bao giờ xe đã tấp vào bên đường. Tôi quay đầu nhìn Giang
Thần, anh cũng đang nhìn tôi chằm chằm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.