GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 229

“Ha ha ha ha ha… Cuối cùng thì tôi vẫn không thể nhịn nổi, “Em... ha

ha... anh... ha ha... sao lại đáng yêu như thế này... ha ha ha... anh muốn em ở
bên anh... anh có thể... ha ha... nói thẳng mà... ha ha...”

“Câm miệng!” Giang Thần liếc tôi, khởi động xe.

Có người thẹn quá hóa giận rồi.

Giang Thần lái xe xuống gara tầng hầm của một siêu thị, tôi lấy làm lạ

hỏi: “Anh muốn mua đồ gì?”

Anh đáp: “Đồ ăn.”

Tôi lẩm bẩm: “Không thể ăn cơm xong rồi mới mua sao, em sắp đói

chết rồi.”

Anh cởi dây an toàn của mình ra rồi cúi người cởi cho tôi, “Mua về nhà

nấu.”

“Hả?” Tôi nói: “Em không biết nấu ăn đâu, em chỉ biết nấu mì thôi.”

Anh nói: “Vậy thì nấu mì.”

Giang Thần lừa tôi, đồ ăn trong xe đẩy bằng tay ngày càng nhiều, thậm

chí còn xuất hiện cả một con gà, một con gà hoàn chỉnh, có đầu, có chân, có cả
mông nữa.

Tôi nhìn con gà kia, lòng hoảng sợ như nhìn khủng long tuyệt chủng

bỗng dưng sống lại, “Anh mua cái này làm gì?”

Giang Thần đáp: “Nấu canh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.