GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 242

Anh cười, “Anh cũng đùa thôi.”

Câu nói đùa vô liêm sỉ kia của tôi đã khiến tôi sa vào cảnh như đứng

đống lửa như ngồi đống than, còn Giang Thần lại chưng ra bộ dạng thong dong
uống trà, nở nụ cười ý tứ sâu xa với tôi, đặc biệt là lúm đồng tiền kia, nham
hiểm, gian xảo và thâm sâu khó lường hệt như hầm rượu.

Tôi giơ tay đầu hàng, “Là em sai rồi, em không nên nói đùa bậy bạ, em

không nên dùng trò đùa để thăm dò phẩm hạnh đạo đức của anh, là em đê
tiện.”

Anh gật đầu tỏ vẻ đồng ý, không chịu buông tha mà vẫn nhìn tôi cười.

Tôi đã từng thích nụ cười của anh là thế, còn giờ phút này đây, tôi hận

không thể xé nát nụ cười của anh, hoặc là... xé quần áo mình nằm xuống nói,
tới đi, chết sớm siêu sinh sớm...

Đương nhiên tôi không làm như vậy, như vậy có vẻ không được cẩn

trọng, cẩn trọng là một trong những quy tắc của cuộc đời tôi, nên tôi lại đề
xuất: “Em uống xong trà rồi, đưa em về nhà đi.”

Giang Thần nói giọng thản nhiên: “Hay là tối nay ở lại đây.”

Tôi nuốt nước miếng, không biết phải trả lời thế nào đành nín thở cho

mặt đỏ tưng bừng nhằm tỏ ra là tôi đang thẹn thùng lắm.

Giang Thần cũng có vẻ hơi mất tự nhiên, anh “khụ” một tiếng giải

thích, “Ý anh là để ngày mai đỡ phải đón em tới, dù sao thì ở chỗ anh có hai
phòng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.