GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 350

“Vừa rồi em nói ai không quản ai?” Anh vùi đầu vào hõm cổ tôi, dán

vào cổ tôi rồi chầm chậm chớp mắt, hàng mi dài ve vuốt làn da tôi, vừa tê vừa
ngứa.

Tôi không tránh được cảm giác ngưa ngứa tê tê kia, đành phải rụt cổ lại

cầu xin tha thứ, “Ông Vương hàng xóm nói không quản bà Lý hàng xóm…”

Anh vùi đầu vào cổ tôi cười, hơi thở ấm nóng phả vào làn da, “Trần

Tiểu Hy, làm hàng xóm của em thật đen đủi…”

Tôi sắp rụt cổ thành rùa đến nơi rồi, liền giận dữ nói: “Ngứa lắm, anh

mau dậy đi.”

Anh cọ râu vào cổ, vào má tôi, đoạn ngẩng đầu nhìn tôi với ánh mắt

khiêu khích, đôi mắt long lanh đong đầy ý cười.

Tôi khiếp hồn khiếp vía trước tính trẻ con hiếm có của anh, ngơ ngác

nói với anh bằng giọng điệu thương lượng, “Cái đó, chúng ta đang cãi nhau,
anh có thể ngồi dậy trước được không?”

Anh nhanh chóng bò dậy khỏi người tôi, chưng ra điệu bộ như chưa

từng xảy ra chuyện gì, “Anh đi tắm, em tìm quần áo rồi mang tới cho anh.”

Tôi nằm trên sô-pha duy trì tư thế bị đè ép, người ngây ra như phỗng,

cho đến khi nhà tắm truyền tới tiếng nước ào ào tôi mới chậm rãi đứng dậy tìm
quần áo cho anh.

Gõ cửa kính hai tiếng, Giang Thần mở ra khe hở chìa tay lấy quần áo,

hơi nóng luồn qua khe hở phả vào mặt tôi. Đang lau hơi nước trên mặt thì nghe
thấy tiếng chuông điện thoại, cùng lúc đó là giọng nói của Giang Thần truyền
ra từ nhà tắm, anh nói dầu gội sắp hết rồi, nhớ mua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.