GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 353

Dứt lời, tôi bèn cúp điện thoại, dù là tự ý cúp điện thoại của Giang

Thần hay của người khác, xem như đã thỏa cơn nghiện.

“Em thiếu tiền bao giờ? Tại sao không tới tìm anh?”

Tôi quay đầu lại, Giang Thần mặc chiếc áo phông tay dài màu trắng và

quần ngủ caro màu xanh lam, trên cổ còn vắt một chiếc khăn, nhíu mày nhìn
tôi.

Tôi nói: “Không có, em chỉ tiện mồm bịa chuyện thôi. Ghét nhất cái

kiểu người tự cho mình là người thảm thương nhất thế giới, cho rằng cả thế
giới đều mắc nợ anh ta.”

Giang Thần nhìn lên trần nhà, “Trần Tiểu Hy... em có thể tới bệnh viện

bọn anh một chuyến để anh chiếu chụp nghiên cứu cấu tạo não của em
không?”

Tôi quỳ gối, ghé lưng vào sô-pha trả lời anh: “Được chứ, nếu các anh

trả tiền cho em.”

Anh lấy khăn vắt trên cổ xuống ném tôi, “Vừa rồi là ai nói với đại sư

huynh không thiếu tiền?”

Khăn đập trúng mặt, tôi lấy xuống, vẫy tay bảo anh lau tóc, “Người

không thiếu tiền là anh chứ, quẹt thẻ một nhát là bốn nghìn tệ.”

“Em canh cánh trong lòng bốn nghìn tệ kia nhỉ.” Anh vừa đi về phía tôi

vừa nói.

Tôi nhún vai, “Không hẳn, xét đến cùng là tiền của anh, anh thích tiêu

thế nào thì tiêu, em chỉ mang tâm lý thù hận kẻ giàu thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.