GỬI THỜI THANH XUÂN ẤM ÁP CỦA CHÚNG TA - Trang 123

mặt suốt ba ngày rồi, ngày nào cô cũng ung dung tự tại vờ như không thấy.
Bây giờ mới thèm hỏi anh chuyện gì, có phải hơi muộn rồi không? Sao
không đợi anh tức chết rồi hãy đến trước mộ anh hỏi thăm luôn đi?

Mạt Mạt bĩu môi, "Anh thế này có là gì? Tôi đã gặp bao nhiêu loại

mặt mũi hằm hằm rồi. Chút công lực của anh chẳng là gì đâu." Khi Mạt
Mạt còn nhỏ, điều kiện kinh tế của gia đình cô không khá giả lắm. Bố cô vì
quá áp lực nên mặt mũi lạnh lùng suốt ngày. Sau đó, càng ngày bố càng
hiền từ hơn thì tới lượt anh trai cô muốn tỏ ra "cool ngầu", làm mặt lạnh từ
sáng tới chiều. Em trai cô muốn sống một cuộc sống của cậu ấm trong nhà
nên lúc nào cũng bày ra phong cách thiếu gia. Sau đó, cô gặp Phó Phái, cái
phong cách công tử của cậu ta ấy à, mặt lạnh chính là tiêu chuẩn để rèn
luyện đấy. Kinh nghiệm nhiều năm qua cho thấy, bố cô sẽ chẳng bao giờ vì
con gái sợ hãi mà giãn mày giãn mắt; anh trai chẳng bao giờ vì em gái
không vui mà thôi tỏ ra "cool ngầu"; em trai không vì sợ chị tức giận mà
bày ra nét mặt tốt đẹp hơn; Phó Phái thì càng không dám trông mong. Vì
thế, từ lâu Mạt Mạt đã biết rằng, những người mặt mũi suốt ngày hằm hằm,
chẳng qua do tự họ bắt mình phải như thế thôi. Cho dù cô tìm trăm phương
ngàn kế lấy lòng thì cũng chẳng có ích gì.

Cố Vị Dịch nghe cô nói vậy thì không biết nói gì nữa. Nếu nói thêm,

há chẳng phải bản thân là người hẹp hòi sao? Trên đời này, chuyện khiến
người ta điên tiết nhất chính là: Rõ ràng tức muốn chết mà không biết trút
giận vào đâu.

Mạt Mạt chờ mãi không thấy Cố Vị Dịch đáp lại, bèn đứng lên đi về

phòng.

Ngày đầu tiên tới công ty, Mạt Mạt không tránh được cảm giác bất an.

Nhưng lúc đến nơi, những bất an của cô đã được "ông chú" râu quai nón
xoa dịu một cách nhanh chóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.