GỬI THỜI THANH XUÂN ẤM ÁP CỦA CHÚNG TA - Trang 161

hai, ba tiếng nữa sẽ tỉnh. Thông thường những bệnh nhân nhập viện do tự
sát sau khi tỉnh lại, tình trạng đều không được ổn định. Vì thế mong mọi
người cố gắng đừng khiến cô ấy bị kích động."

Hai cô y tá đẩy giường bệnh của Vương San ra ngoài. Gương mặt cô

nàng trắng bệch, đôi môi tím tái, khiến mọi người thấy mà đau lòng.

Cố Vị Dịch ra ngoài mua đồ uống cho ba người, lúc quay về, anh gặp

Phó Phái đang vội vàng chạy tới. Phó Phái vô cùng sợ hãi, túm lấy anh hỏi
Vương San thế nào rồi. Nghe anh nói không còn nguy hiểm nữa, cậu ta mới
thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống băng ghế chờ bên hành lang.

"Vị Dịch, tôi phải làm thế nào bây giờ?" Phó Phái mờ mịt nhìn về phía

bạn. Ánh mắt cậu ta nhìn anh đã không còn vẻ hận thù sâu như biển cả
trước đó nữa.

Cố Vị Dịch đưa cho cậu ta một chai nước rồi ngồi lên băng ghế.

Phó Phái bóp chặt chai nước trong tay, cứ như thể đang tự nói tự nghe,

"Tôi biết mình ham chơi, không chín chắn. Nhưng trước giờ tôi chưa từng
muốn làm tổn thương ai đó. Mạt Mạt hay Vương San đều như vậy. Từ
trước tới nay tôi chưa từng muốn làm các cô ấy tổn thương."

Cố Vị Dịch vỗ vai cậu ta, "Đừng suy nghĩ quá nhiều. Đi xem cô ấy thế

nào đã."

Phó Phái dường như không nghe thấy anh nói: "Tôi không biết Vương

San lại để tâm như vậy. Lúc trước ở bên nhau, tôi đã nói với cô ấy, tôi
không phải người nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Cô ấy còn cười bảo
tôi rằng, so với tôi, cô ấy càng thích chơi đùa hơn. Sau đó cô ấy chuốc tôi
rất nhiều rượu, rồi bắt đầu cởi quần áo..."

"Phó Phái." Cố Vị Dịch cắt ngang lời cậu ta, "Bây giờ nói mấy chuyện

này chẳng giải quyết được gì. Cậu đi thăm cô ấy trước đã. Sau đó nghĩ cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.