Cô tiếp tục im lặng, ngồi nhích lên sát mép bên đầu giường, mặt vẫn
không chịu ngẩng lên.
Haiz, thôi bỏ đi.
Cố Vị Dịch đưa tay ôm chặt cô trong lòng, tì cằm lên đỉnh đầu cô, "Tư
Đồ Mạt, em không níu kéo anh, vậy để anh níu kéo em. Ra nước ngoài
cùng anh được không? Em cứ sang bên đó với anh trước, tìm một lớp nào
đó học tiếng trong vài tháng, sau đó tìm trường để đăng ký. Anh sẽ vay tiền
bố mẹ, chúng ta cùng đi làm thêm để kiếm tiền trả lại, được không?"
Mạt Mạt cắn chặt môi, lúc lâu sau mới nói: "Em không muốn đi."
Cố Vị Dịch ghì chặt cằm cô, ép cô ngẩng đầu, mạnh mẽ hôn lên đôi
môi cô. Khí thế cuồng nhiệt ấy như thể muốn hòa tan cô, nuốt trọn hương
vị của cô vậy.
"Em đúng là tàn nhẫn!" Giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Cố Vị
Dịch khiến tâm hồn vốn đang phiêu dạt lên chín tầng mây của Mạt Mạt trở
về.
Khuôn mặt cô vẫn còn ửng đỏ sau nụ hôn triền miên kia, nghi hoặc
hỏi anh: "Hả?"
Anh lấy tay che mắt cô, "Không có gì. Ngày kia bố mẹ anh tới, cùng
ăn cơm nhé?"
Mạt Mạt "ừm" một tiếng, suy nghĩ một hồi lại nói: "Thế... em có phải
mang theo gì không?"
"Mang theo con trai của họ là được rồi."
Cô gật đầu, đôi mắt dưới lòng bàn tay anh khẽ chớp, hàng lông mi dài
không ngừng chuyển động qua lại kia dần trở nên ươn ướt.