GỬI THỜI THANH XUÂN ẤM ÁP CỦA CHÚNG TA - Trang 315

Có một hôm phải tăng ca tới tận nửa đêm, Mạt Mạt nằm trên giường

mà cảm giác như muốn bất động luôn. Nhìn lên trần nhà, tự hỏi bản thân vì
sao phải mệt mỏi tới như vậy? Cô cầm điện thoại dưới gối lên, gọi cho Cố
Vị Dịch. Rất nhanh, đầu bên kia đã có người bắt máy.

Anh đi được một tháng ba ngày rồi, thế mà đến hôm nay cô vẫn không

biết tính chênh lệch múi giờ giữa Trung Quốc và Mỹ như thế nào. Cô cứ
thích là gọi, từ trước tới nay, cô cũng chưa từng hỏi anh bên đó đang là mấy
giờ. Cứ coi như đây là sự ích kỷ, tùy hứng của cô đi. Cũng may anh vẫn
luôn bao dung đối với chuyện đó.

"A lô." Phía Cố Vị Dịch truyền tới rất nhiều âm thanh huyên náo, ồn

ào. Mạt Mạt còn nghe thấy một câu tiếng Anh đơn giản dễ hiểu, "Would
you buy me a drink?" (Có thể mời em một ly không?"

Mạt Mạt hơi không hài lòng, yên lặng để mặc anh ở đầu bên kia "a lô"

mấy tiếng liền mới trầm giọng hỏi: "Anh đang ở đâu thế?"

"Pub. Sorry. I'm talking to my girlfriend." (Ở quán rượu. Xin lỗi tôi

đang nói chuyện với bạn gái.). Lúc nói vế sau, giọng anh vô cùng lạnh nhạt.

Bây giờ tâm trang Mạt Mạt mới tốt lên. Cô thu lại ngữ khí trầm thấp

khi nãy, còn có chút làm nũng, "Hôm nay em mệt quá, nằm trên giường
chẳng muốn động đậy nữa. Rồi tự nhiên thấy chân không cử động được,
thấy hơi sợ sợ."

Mất một lúc Mạt Mạt chỉ toàn nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ, sau đó, đột

nhiên lại trở nên yên tĩnh một cách thần kỳ, rồi giọng Cố Vị Dịch vang lên:
"Đã bảo em đừng tăng ca nữa, em cứ không chịu nghe. Ngày mai xin nghỉ
ở nhà tĩnh dưỡng đi."

Mạt Mạt tự động lược bỏ câu sau của anh, "Có phải em muốn tăng ca

đâu. Cấp trên đã có lệnh, em nào dám phản đối."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.