GỬI THỜI THANH XUÂN ẤM ÁP CỦA CHÚNG TA - Trang 344

"Tư Đồ Mạt." Cố Vị Dịch giành chiếc nồi trong tay cô, "Em sao thế?"

Mạt Mạt thều thào nói: "Không sao. Đột nhiên em không thấy đói nữa.

Em đi tắm rồi ngủ trước đây."

Lúc nằm trên giường, Mạt Mạt thấy cằm và trán của mình hơi nhưng

nhức, chắc lại sắp mọc mụn rồi. Đúng là, ngàn dặm xa xôi tới thăm bạn
trai, không ngờ lại chọn lúc mình xấu nhất.

Cố Vị Dịch tắm xong cũng nằm xuống cạnh cô. Tư Đồ Mạt chỉ lười

biếng nhìn anh, rồi nhích người sang một bên. Dù sao trước đây cũng ngủ
chung với nhau nhiều rồi, nếu còn câu nệ nữa thì đúng là ra vẻ quá.

Cố Vị Dịch nghiêng người ôm lấy cô. Cô không buồn động đậy, để

mặc anh.

Anh khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, ngữ khí hiền hòa, dịu dàng, "Nói đi, em

lại giận dỗi gì đấy?"

Mạt Mạt vẫn giữ vững nguyên tắc không nói không rằng của mình,

anh muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói.

Vốn anh không phải diện dễ tính nhẫn nại gì, đã xuống nước dỗ dành

cô lâu như thế mà chẳng giải quyết được vấn đề gì. Lửa giận bắt đầu bốc
lên, anh ngồi bật dậy, nói: "Tư Đồ Mạt, rốt cuộc em làm sao?"

Mạt Mạt cứ nằm yên bất động, mềm oặt như thế. Bị anh tốc chăn lên,

cô mới nói: "Đã bảo không có chuyện gì rồi, anh cứ mặc kệ em."

Thái độ hờ hững không nóng không lạnh của cô khiến người ta tức

chết đi được. Cố Vị Dịch đang định nói gì đó thì có tiếng gõ cửa, anh bèn
nhảy xuống giường, đi ra mở hé cửa, đứng chắn tầm nhìn của Alex, lạnh
lùng hỏi: "What's up?" (Có chuyện gì?)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.