GỬI THỜI THANH XUÂN ẤM ÁP CỦA CHÚNG TA - Trang 37

Hai người họ bắt một chiếc taxi rồi đi thẳng tới sảnh của công ty mà

Mạt Mạt phỏng vấn. Khu vực này chỉ có hai, ba tòa nhà, ngoài ra toàn là
đường cái và bãi cỏ, khiến người ta có cảm giác bình thường ở đây sẽ chỉ
xuất hiện các thành phần phức tạp mà thôi.

Có điều, bên trong công ty đó lại vô cùng nghiêm chỉnh. Lễ tân hướng

dẫn Tư Đồ Mạt lên tầng năm để phỏng vấn. Cô hỏi: "Xin hỏi sẽ mất
khoảng bao lâu ạ?"

Cô lễ tân đáp: "Chỉ khoảng một tiếng đồng hồ thôi ạ."

Mạt Mạt liền nói với Phó Phái, "Hay cậu đừng đợi tôi nữa. Phỏng vấn

xong tôi sẽ tới trường tìm cậu, đến lúc đó mời cậu đi ăn nhé."

"Không sao đâu. Tôi ở ngoài này đợi cậu."

"Đừng, như thế tôi sẽ cảm thấy áp lực lắm. Phỏng vấn xong tôi sẽ gọi

điện cho cậu. Lúc đó cậu tới đón tôi là được rồi."

Phó Phái đắn đo một hồi rồi nói: "Thôi được. Thế thì cậu phỏng vấn

xong thì gọi điện cho tôi nhé. Đừng có căng thẳng. Cố lên!"

Cuộc phỏng vấn vô cùng qua loa, chưa đến nửa tiếng đồng hồ đã kết

thúc. Chỉ có một người phụ nữ nói chuyện với cô bằng tiếng Anh, hỏi đôi
chút về kinh nghiệm làm việc và trao đổi về mức lương. Tư Đồ Mạt không
có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực ngoại thương nên đành có sao nói vậy.
Người phụ nữ kia cũng chẳng nói gì thêm, chỉ bảo cô quay về đợi thông
báo. Thông thường, những tình huống như thế này đều không có kết quả gì.
Nhưng Mạt Mạt không quá để tâm, dù sao cứ nghĩ đến phải làm việc ở cái
nơi heo hút này, cô đã cảm thấy buồn chán rồi.

Mạt Mạt đi bộ cả quãng đường dài mà vẫn chưa vẫy được chiếc taxi

nào, cũng chẳng có trạm xe buýt. Cô chỉ còn cách gọi điện cho Phó Phái để
cậu ta tới đón, nhưng gọi mãi mà không có ai bắt máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.