GỬI THỜI THANH XUÂN ẤM ÁP CỦA CHÚNG TA - Trang 390

Hai người náo loạn thêm một lúc mới ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Mạt Mạt theo thói quen vô thức xoay người sang

định ôm người nằm bên cạnh, nhưng nửa giường kia trống không. Cô mở
mắt nhìn thấy Cố Vị Dịch đang đứng bên cửa sổ, chỉ mặc quần và để lộ nửa
thân trên. Sống ở nước ngoài một thời gian, làn da của anh không còn trắng
bệch giống năm xưa mà trở nên rắn rỏi, khỏe mạnh. Dưới ánh nắng ban
mai, bóng hình anh như ảo ảnh bay nhảy trong không trung. Mạt Mạt khẽ
nuốt nước miếng. Thì ra tính từ "gợi cảm" cũng có thể dùng để miêu tả
cánh mày râu.

Anh quay sang thấy Mạt Mạt đang nhìn mình thì hắng giọng, "Em tỉnh

ròi à? Còn muốn ngủ nữa không?"

Mạt Mạt còn đang ngơ ngẩn ngắm nhìn nửa thân trên của anh.

Cố Vị Dịch thấy bọ dạng thất thần của cô vô cùng đáng yêu, nhanh

chóng quay về giường, áp sát chiếm đoạt đôi môi cô.

Lúc hai người đang lăn qua lộn lại đùa giỡn nhau, nhiệt độ trong căn

phòng bắt đầu tăng cao thì chuông cửa bỗng reo vang.

Mạt Mạt đẩy người Cố Vị Dịch, "Chuông cửa kìa..."

Anh cắn lên viền tai cô, "Kệ..."

Tiếng chuông cửa vẫn kiên trì réo rắt bên tai, Mạt Mạt không lay

chuyển được Cố Vị Dịch, chỉ đành cắn mạnh lên cổ anh.

Cố Vị Dịch xoa cổ, "Độc ác nhất đúng là lòng dạ phụ nữ."

Mạt Mạt co chân lên đạp anh, vô cùng đắc ý, "Anh mau đi mở cửa đi."

Anh xoay người, nhặt chiếc áo thun trên sàn nhà rồi ra khỏi phòng,

trước khi đi còn bực bội nói: "Mặc quần áo đàng hoàng vào. Chưa ăn mặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.