buông tay cậu. Cậu có biết không? Cậu có biết không?"
Mạt Mạt rút tay lại, "Không phải là cậu buông tay tôi, mà là cậu đã
nắm tay quá nhiều người, nên tôi mới buông tay cậu." Cô nhìn Phó Phái
đang thò đầu ra ngoài cửa xe nôn thốc nôn tháo chợt thấy mình đúng là
thần kinh, không có việc gì làm lại đi nói lý lẽ với một con "ma men".
Về tới nhà, cô gọi điện cho Cố Vị Dịch. Anh cũng đang tham gia một
bữa tiệc, hình như đã uống chút rượu nên hơi choáng váng. Mạt Mạt dặn dò
anh vài câu, cúp điện thoại rồi tắm rửa, đi ngủ.
Tới nửa đem, Mạt Mạt bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Có một
người đàn ông xa lạ nói Cố Vị Dịch lái xe sau khi uống rượu nên bị tạm giữ
tại đồn cảnh sát, bảo cô tới nộp tiền bảo lãnh. Mạt Mạt run rẩy hỏi người
đàn ông đó xem anh có bị sao không. Đối phương nói không sao cả, khi đo
nồng độ cồn thì vừa chạm mức thôi, nhưng thái độ của Cố Vị Dịch rất
thành khẩn. Có điều phía cảnh sát vẫn phải làm theo đúng quy trình.
Mạt Mạt cúp máy, suy nghĩ một hồi không biết nên tìm ai tới cứu trợ.
Ngày Tết ngày nhất thế này, người thì về quê, người thì nhậu nhẹt say xỉn,
danh bạ điện thoại chỉ còn mỗi Từ Tiệp Nhi. Cô cầm điện thoại đắn đo mãi
mới quyết định bấm gọi. Từ Tiệp Nhi vui vẻ nhận lời.
Vừa ngắt điện thoại, Mạt Mạt liền hối hận. Trong đầu cô không ngừng
hiện lên mấy tình tiết làm loạn sau khi say rượu của mấy bộ phim truyền
hình và tiểu thuyết, càng nghĩ cô càng cảm thấy mình đúng là ngu ngốc hết
sức, trong lòng sốt ruột tới phát khóc. Cô gọi điện cho Cố Vị Dịch: "Em là
Tư Đồ Mạt. Anh đã tỉnh rượu chưa? Em không cần biết anh có tỉnh hay
không. Em vừa mới gọi điện cho Từ Tiệp Nhi bảo cô ta tới đón anh. Bây
giờ em hối hận chết đi được ấy. Em không cho phép anh đi cùng cô ta. Nếu
anh mà dám đi cùng cô ta thì anh chết với em. Anh ngồi yên ở đồn cảnh sát
đợi em, em tới đón anh, biết chưa?"