Quay sang, anh nhìn thấy Tư Đồ Mạt cụp mắt nhu thuận nói với bố cô
rằng: "Bố, con đi đây, bố mẹ phải giữ gìn sức khỏe, trời lạnh phải mặc ấm
vào, thèm món gì thì cứ mua mà ăn, đừng tiếc tiền", dáng vẻ dịu dàng
chuẩn mực.
Cố Vị Dịch thầm nghĩ, dáng vẻ này của cô sao chưa bao giờ thể hiện
ra trước mặt anh dù chỉ một lần? Anh mình cứ ghen với bố vợ và Phó Phái
thì đúng là quá nhỏ nhen, không phong độ chút nào. Nhưng thật sự anh chỉ
muốn cô cũng đối xử dịu dàng, ấm áp với anh như thế một lần, vì thế, suốt
cả quãng đường, anh cứ rầu rĩ không vui.
Mạt Mạt bị dựng dậy từ sáng sớm, Cố Vị Dịch lại không nói gì suốt cả
chặng đường. Cô cho rằng hai người vừa mới có một trận cãi vã tương đối
lớn, cô không thể quá mức xuống nước lấy lòng anh được, vì thế bèn nhắm
mắt ngủ. Về tới nhà, Mạt Mạt không muốn nấu cơm cũng chẳng muốn ăn
cơm, nằm ườn trên sofa không buồn nhúc nhích.
Cố Vị Dịch nấu cơm xong liền đi ra gọi nhưng cô không mở nổi mắt,
mơ màng nói em không muốn ăn, anh cứ ăn đi. Cô cũng không biết mình
đã chọc giận gì Cố Vị Dịch. Anh không nói không rằng, đi tới sofa dựng cô
dậy. Cô gạt tay anh ra, nói: "Anh bị thần kinh à? Đau lắm đấy anh có biết
không?"
Cố Vị Dịch vẫn cố chấp, "Đi ăn cơm. Anh nấu xong hết rồi."
Mạt Mạt nhìn ánh mắt lạnh lẽo của anh mà cảm thấy sợ hãi, nhưng cô
vẫn cương quyết nói mình không muốn ăn, nhất định không chịu ăn.
Giọng Cố Vị Dịch cũng trở nên lạnh lùng: "Tư Đồ Mạt, anh không thể
hiểu nổi, chẳng phải mọi người đều nói tính tình em dễ chịu sao? Vì sao lúc
nào em cũng kiếm chuyện với anh thế?"
Mạt Mạt muốn nói rằng cô chỉ kiếm chuyện với một mình anh, người
khác đừng hòng mơ tưởng chuyện đó, nhưng Cố Vị Dịch lại dùng ngữ điệu