GỬI THỜI THANH XUÂN ẤM ÁP CỦA CHÚNG TA - Trang 95

Tương Tư. Mấy tòa nhà thấp thoáng phía bên kia hồ là khu nhà ở của các
giáo viên..."

Cố Vị Dịch yên lặng lắng nghe. Đột nhiên anh phát hiện, hóa ra cô

cũng có lúc hoạt bát, cởi mở thế này.

"Tới nơi rồi." Mạt Mạt dừng chân trước một tòa nhà, "Buổi tối, ký túc

xá chúng tôi cấm nam sinh ra vào."

"Tôi có nói muốn vào đâu." Cố Vị Dịch cảm giác như mình bị vu oan.

"He he." Mạt Mạt cười hối lỗi. Cô đang định nói gì đó thì có tiếng gọi

từ phía sau, "Mạt Mạt..."

Hai người cùng quay đầu. Phó Phái bước ra từ sau một gốc cây đại

thụ. Có một bóng người núp sau lưng cậu ta, chính là Vương San.

Hai người họ tiến đến gần Mạt Mạt mới nhìn rõ khuôn mặt ửng đỏ và

đôi môi thì sưng mọng của Vương San, không cần nghĩ cũng biết họ vừa
làm chuyện gì.

"Mấy ngày trước tôi gọi điện cho cậu, sao cậu không nhấc máy?" Phó

Phái chưa nói được câu nào đã bắt đầu lên án, "Nghe nói cậu sẽ sống chung
với Cố Vị Dịch?"

"Điện thoại của tôi sóng yếu." Mạt Mạt nói.

"Sao phải ở chung với cậu ta? Đàn ông đều là phường lang sói, cậu

chưa nghe thấy câu này sao?" Phó Phái định giữ lấy Mạt Mạt, nhưng cô đã
kịp né tránh.

"Haiz, ngại quá! Phường lang sói cũng đang ở đây đấy." Cố Vị Dịch

phát hiện đôi mắt của Phó Phái khóa chặt trên người Mạt Mạt, hoàn toàn
không phát hiện ra sự tồn tại của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.