GULLIVER DU KÝ 2: PHIÊU LƯU ĐẾN NƯỚC NHẬT BẢN - Trang 87

cạn bọn cướp thả tôi xuống và quay trở lại tàu. Tôi yêu cầu hãy nói xem đây
là nơi nào. Nhưng những người này thề rằng chúng biết về nơi đây cũng
không hơn gì tôi. Chúng kể lại rằng thuyền trưởng, như chúng gọi hắn như
vậy, từ lâu đã quyết định tách tôi ra, còn khi tàu đã bán hết hàng hóa thì
chúng sẽ bắt đầu đi tới Madagascar. Sau đó con xuồng rời bãi cạn. Lúc từ
biệt, chúng chúc tôi mọi điều may mắn và khuyên tôi hãy nhanh chóng lội
vào bờ khi nước triều chưa lên.

Lời khuyên thật đúng đắn và tôi lội qua bãi cạn lên bờ. Sau khi lên bờ tôi

ngồi nghỉ trên một mô đất và bắt đầu suy nghĩ sắp tới sẽ làm gì. Tôi chẳng
có một chút thức ăn dự trữ nào và cũng chẳng có phương tiện để kiếm thức
ăn nữa. Tôi chỉ có một mình và không có một công cụ nào. Tôi chỉ có mỗi
một cách là trao vào tay những thổ dân man rợ nào đó mà tôi gặp đầu tiên
những vòng đeo tay, hạt thủy tinh nhiều màu và các thứ lặt vặt khác để dành
cảm tình của họ. Các thủy thủ bao giờ cũng dự trữ các thứ này khi lên
đường đi tới các đất nước xa xôi. Một số thứ lặt vặt ấy tôi đã kịp vơ cho vào
túi trước khi rời khỏi cabin của tôi. Sau khi quyết định như vậy, tôi đứng
dậy và đi sâu vào đất liền.

Trước mắt tôi một thung lũng rộng trải dài. Những hàng cây dài cắt

ngang thung lũng. Nhưng những cây cối ấy không phải do bàn tay con
người trồng lên. Giữa những cây ấy nổi bật lên những đồng cỏ xanh và
những cánh đồng gieo yến mạch. Tôi tiến lên phía trước một cách cẩn thận
vừa đi vừa nhìn tứ phía. Tôi luôn luôn sợ có ai đó bất thình lình tiến công
tôi hoặc có những mũi tên từ phía sau hoặc bên sườn nhắm vào tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.