GƯƠNG HY SINH - Trang 81

cho ai lên đó hết. Một tuần nó mới cho phép người ở lên quét tước một lần,
mà trong khi quét nó còn canh chừng người ta. Rồi sáng nay, cậu quý tử
đó…
- Em biết rồi. Nó xin mình thêm tiền nữa. Mình rầy nó rồi mới cho.
- Anh không phải là người tiếc tiền với con, nhưng muốn biết nó dùng số
tiền đó làm gì, mà hỏi nó thì nó nói cái gì đâu, nghe không ra.
- Theo em hiểu thì nó muốn tìm cách truyền tiếng nói trong không gian.
- Mới mẻ dữ! Thì người ta vẫn truyền tiếng nói trong không gian bằng điện
tín và điện thoại đó!
- Nó bảo nó muốn làm hơn thế nữa kia.
- Hơn là làm sao?
- Điện tín và điện thoại còn phải dùng dây điện. Nó không muốn dùng tới
dây điện kia.
Ông Giuseppe trố mắt:
- Không dùng tới dây?
- Vâng.
- Làm sao được? Cũng phải có cái gì để mà truyền chứ? Thằng nhỏ này
điên mất. Tối nay, mình ráng mời cậu quý tử ấy xuống đây ăn cơm chung
với chúng mình một bữa để anh hỏi cho biết đầu đuôi ra sao.
- Vâng, để em lên cho nó hay.
Và tối đó, Guglielmo Marconi miễn cưỡng xuống ăn cơm chung với gia
đình. Chàng mới hai mươi tuổi, đang học về Vật Lý. Mấy tháng trước,
chàng đi nghỉ mát ở núi Alpes về, rồi nẩy ra ý muốn tìm tòi về vô tuyến
điện, năn nỉ bà mẹ xin được toàn quyền sử dụng hai căn gác xếp. Chàng rất
có tài tập trung tư tưởng, không cần chỗ tĩnh mịch để làm việc, nhưng tính
rất dễ cảm, không chịu được những lời mỉa mai, nên xin hai căn gác đó để
đóng cửa thí nghiệm, khỏi phải nghe những lời phê bình của người trong
nhà. Chỉ có thân mẫu chàng là được phép lên chỗ chàng làm việc vì bà tin
chàng, hiểu chàng. Cơm nước đều mang lên gác cho chàng, và suốt ngày
chàng đóng cửa ở trên đó, hí hoáy như làm một việc gì bí mật. Bà Annie
thấy đời sống của chàng khác thường, ngại cho sức khỏe của con, hỏi bác
sĩ. Bác sĩ khuyên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.