GƯƠNG HY SINH - Trang 84

Bà Annie cho là không có gì là, ngồi đợi. Cậu hỏi:
- Lạ lùng không, má?
Bà mỉm cười đáp:
- Ừ, lạ lùng. Nhưng xong chưa? Cho má đi ngủ chứ?
- Khoan đã má. Thức thêm với con một chút nữa thôi. Lần này là lần đầu
tiên mà không cần dây điện, con đã làm cho một cái chuông cách con mười
thước reo lên.
Bà hôn cậu:
- Con má tài thật. Nhưng thôi, con cũng đi ngủ đi chứ?

*

* *


Mấy tháng sau, cậu làm lại thí nghiệm đó cho cha và anh em coi. Ông
Giuseppe khen là giỏi nhưng nói thêm:
- Muốn gõ một cái chuông cách mười thước mà cần gì bấy nhiêu máy móc
rắc rối.
Mấy anh em cậu hăng hái giúp đỡ cậu, cả những người ở trong nhà cũng
tiếp tay. Cậu cải thiện máy đó để truyền những dấu Moóc được. Cậu nghiên
cứu tất cả những sách báo viết về vấn đề, mượn của nhà bác học Nga
Popoff cách dùng dây ăng-ten, mượn của giáo sư Branly cách dùng máy
kiểm tra, và tới cuối năm 1895, cậu đã có thể đánh tin đi cách ngàn rưỡi
thước. Lúc đó cả nhà hăng hái theo dõi công việc của cậu. Một lần ông thân
cậu nghe nói gởi được tin qua cả một trái đồi cao, không tin, đích thân đi
theo nhìn tận mắt.
Đầu năm sau, Marconi đánh tin đi được tới ba ngàn thước. Bà Annie dắt
cậu qua Anh, vì bà muốn làm cho quê quán của bà được vẻ vang lây.
Hai người qua Luân Đôn, tìm chỗ ở, bày máy móc ra rồi đợi kết quả những
cuộc vận động với các nhà cầm quyền. Có người giới thiệu Marconi với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.