GƯƠNG THẦY TRÒ - Trang 181

Ôi! Trên đời mấy ai xây nghiệp cả mà hàng trăm năm sau được trò xứng

đáng tiếp nối đại chí của mình một cách vĩ đại như vậy.

4.- Chữa bịnh cứu độ:

Đức Huỳnh Giáo-Chủ không từng học y học, bùa phép gì cả mà Ngài

chữa không biết cơ mang nào kể các loại bịnh tê liệt, thổ tả đến bịnh dư
ruột, á khẩu. Từ bệnh ngoài da đến nội thương. Từ bệnh khùng điên đến bị
quỷ ma ám hại. Đức Thầy đã thực hiện đường lối của Đức Phật Thầy ngày
xưa là ban bố lòng từ bi bằng cách làm cho đồng loại bớt đau khổ.

Đáng lưu ý là mỗi lần độ bệnh, Ngài căn dặn bệnh nhân chú tâm cầu

nguyện, Quyền lực của siêu nhiên cùng lòng tin tưởng. Ngài nói:

" Thành tâm nước lã nên hồ,

Hữu tâm chí đức cam lồ Phật ban."

5.- Thuyết pháp:

Trước ngày khai đạo, Đức Thầy rất ít nói, song từ 18-5-1939 về sau

Ngài nói rất nhiều những khi tiếp xúc với ai. Lời nói của Ngài nhắm mục
đích khuyên làm lành, lánh dữ và tin tưởng Phật pháp. Đặc tính của lời Đức
Thầy nói là: êm dịu, trầm bổng theo tâm lý, lưu loát mà thâm trầm, khi bình
dân khi trí thức, đắc nhân tâm hết mọi từng lớp giao tế với Ngài. Từ khi
Ngài bắt đầu thuyết pháp, ngôi nhà của Đức ông biến thành một Hội-
trường, một ngôi Chùa. Thiên hạ tấp nập đến nghe kinh, người xin trị bệnh.

Ngài thuyết pháp ban ngày mà luôn cả ban đêm nữa. Quần chúng thập

phương kéo đến tạo ngôi nhà của Ngày bấy giờ là Kim-Sơn-Tự, thành một
nơi lúc nào cũng náo động. Vì đó ngày 12 tháng 4 năm 1940, nhà chức
trách Pháp bắt Ngài đi Sa-Đéc. Các chặng đời của Ngài ta sẽ xét ở một mục
sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.