GƯƠNG VỠ - Trang 73

vụ tai nạn ấy và yêu cầu tôi tới. Tôi đã cho bà ấy một liều thuốc an thần và
luôn luôn ngồi bên giường bà, cầm tay bà ấy để cho bà ấy yên tâm. Và trước
khi lâm vào một cơn mê sảng nữa, bà ấy đã tuyên bố với tôi: “Bác sĩ, cái đó
lẽ ra dành cho tôi”.

- Bà ta đã nói với ông như vậy? Hôm sau thì sao?

- Không bao giờ bà ấy nhắc lại câu đó nữa. Tôi đã một lần gợi lại thì bà ấy
bảo có lẽ tôi đã nghe nhầm, bà ấy không hề nói như thế bao giờ.

- Ông có tin vào điều bà ta nói không?

- Bà ấy đã nghĩ, nhưng không tin đó là sự thật. Tôi không biết là người ta đã
nhắm vào Heather Badcock hay là Marina Gregg, ông biết rõ hơn tôi. Những
gì tôi có thể nói với ông là bà Gregg đã có lúc cho rằng thuốc độc đó là dành
cho mình.

Craddock yên lặng một lúc lâu.

- Cảm ơn bác sĩ. Tôi tin tưởng vào những lời nói và hiểu rõ những lý do của
ông. Nếu cái mà bà Marina nói là đúng sự thật, thì bà ta vẫn đang ở trong
vòng nguy hiểm.

- Đúng vậy, thưa ông thanh tra.

- Ông có lý do gì để sợ cái đó không?

- Không.

- Cũng không có ý kiến gì con người đã làm cho bà ta phải nói như vậy chứ?

- Cũng không.

- Xin cảm ơn.

Craddock đứng lên.

- Còn một điều nữa, bác sĩ. Ông có biết bà ta cũng nói như vậy với chồng bà
không?

Gilchrist lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.