GƯƠNG VỠ - Trang 72

- Tôi cho rằng mình không thể đi xa hơn.

- Bà Marina Gregg có biết bà Heather không? Bà ta có gặp bà này trước đó
không?

- Không. Tôi không nghĩ như vậy. Theo tôi thì bà ấy không có quan hệ gì với
bà Heather Badcock.

- Và thứ thuốc an thần... Calmo ấy, bà Marina có thường dùng không?

- Bà ấy thường dùng. Mọi người ở đây cũng thường dùng - Gilchrist nói -
Ella Zielinsky, Hailey Preston và những người khác đều dùng. Đây là một cái
mốt. Khi người ta dùng đúng liều lượng thì không có chuyện gì, ngược lại,
dùng quá liều, thì sẽ rất nguy hiểm. Cái đó chỉ giúp con người khi con người
biết tự chăm sóc cho mình.

- Tôi muốn biết - Craddock nói - ông định giải thích gì cho tôi.

- Nói cho đúng ra, lúc này, tôi đang suy nghĩ xem bổn phận của tôi là ở đâu.
Nó có hai mặt. Về phương diện là người thầy thuốc đối với con bệnh, phải
giữ bí mật những điều người ấy nói. Nhưng có một cách nhìn khác nữa.
Người ta có thể hình dung là người bệnh đã đến lúc hiểm nghèo và vai trò
của tôi là phải cứu lấy người ấy.

Gilchrist ngừng nói. Craddock chờ đợi.

- Phải - Ông bác sĩ nói tiếp - Trước hết, tôi xin hỏi là ông có thể giữ bí mật
điều tôi sẽ nói với ông không? Không phải chỉ với các đồng sự của ông mà
đối với tất cả mọi người, và nhất là những người sống trong lâu đài này. Ông
có thể làm như vậy được không?

- Tôi không hứa gì cả. Người ta không biết sự việc sẽ đi tới đâu. Lúc này, nói
chung thì tôi chấp nhận. Có nghĩa là tôi giữ riêng cho mình và những đồng
nghiệp của tôi về mọi thông tin mà ông cung cấp.

- Thế thì, xin ông nghe đây! Lời hứa đó cũng bằng không. Với những người
đàn bà trong cơn mê sảng như Marina Gregg thì họ có thể nói bất cứ điều gì.
Tôi có thể cho ông biết thực tế là bà ấy đã nói ra sao. Bà ấy đã bị choáng sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.