GƯƠNG VỠ - Trang 187

Bà Marple đi theo ông vào một căn phòng lớn. Ông ta nhẹ nhàng kéo tấm
màn gió.

Marina Cregg, mắt nhắm, tay chắp trước bụng, nằm trên chiếc giường lớn
sơn trắng.

- Cái đó phải như thế - Bà Marple nghĩ - Người tình của Shalott, trên một con
tàu đi Camelot. Ở đây, bên bà ta, có một người vẻ mặt dãi dầu, Lancelot ở
một thời đại khác.

- Bà ta đã làm đúng - Bà Marple nhỏ nhẹ nói - Cái chết là nơi ẩn nấp duy nhất
của bà ta. Liều thuốc độc ấy, bà ta phải tự uống, hoặc người ta cho bà uống.

Mắt của họ gặp nhau nhưng Jason Rudd vẫn yên lặng.

- Bà ta rất đẹp... và bà ta đã đau khổ nhiều, Rudd nói bằng giọng ngắt quãng.

Bà Marple ngắm bộ mặt người chết. Bà đọc đoạn cuối của bài thơ:

Bà ta có bộ mặt đáng tôn thờ, ông nói,
Thượng đế, với lòng tốt của mình, đã ban cái đặc ân ấy
Cho người tình của Shalott.

HẾT

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.