đổi truyện hả ?
Nhỏ Thơm không trả lời. Nó đứng im, gật đầu và lặng lẽ nhìn tôi bằng ánh mắt buồn buồn.
Điều đó khiến tôi đột nhiên lúng túng. Tôi bồn chồn hỏi:
- Sao Thơm không nói gì hết vậy ?
Dường như nhỏ Thơm không nghe câu hỏi của tôi. Nó chớp mắt:
- Sao lâu nay anh không ghé Thơm chơi ?
- Tôi hả - Tôi ấp úng - À, lúc này tôi... bận!
Thơm liếm môi:
- Anh bận đi xuống xóm Miễu chứ gì?
Tôi điếng người:
- Ai nói với Thơm vậy ?
Nhỏ Thơm chẳng buồn giấu giếm:
- Thằng Dế nói. Nó bảo anh đi dạy học cho chị em Út Thêm.
Thằng Dế đúng là đứa trời đánh. Chuyện riêng tư của tôi nó đem kể cho nhỏ Thơm nghe
làm gì không biết! Tôi đành thở dài:
- Ừ.
Rồi để che giấu sự bối rối, tôi huơ đôi đũa bếp rang qua rang lại mấy hột đậu phộng trên
chảo.
Ngập ngừng một lát, nhỏ Thơm lại hỏi:
- Anh mến chị Út Thêm lắm hả ?
Tôi không ngờ nhỏ Thơm lại hỏi tôi một câu độc địa như vậy. Nó làm tôi sượng trân. Không
biết đằng nào trả lời, tôi đành ngồi trơ như phỗng.
Nhỏ Thơm nhìn tôi chăm chăm, rồi chép miệng nói tiếp:
- Chị Út Thêm hiền nhất làng, Thơm cũng mến chỉ. Nhưng...
Tôi hồi hộp:
- Nhưng sao ?
Nhỏ Thơm ngó lơ chỗ khác, bối rối nói:
- Nhưng anh cũng phải lên chơi với Thơm chứ! Khi nào không đi dạy ấy!
Câu nói của nhỏ Thơm hệt như một lời trách khéo. Tôi đỏ mặt:
- Ừ. Chiều nay đi dạy về, tôi sẽ lên chơi với Thơm.
Nghe tôi hứa, nhỏ Thơm tươi ngay nét mặt: