HẠ MẠCH 86 ĐỘ - Trang 127

nhưng cô ta rất quý Văn Hạ, đặc biệt là lòng dũng cảm của cô nên cô ta
bước đến chào và hỏi thăm.

- Sao muộn thế này mà chị vẫn chưa về nhà?

- Tôi đi dạo. Tôi đang rất buồn. – Văn Hạ chẳng lấy gì làm vui vẻ nói.

Mộc Du cười, nhìn kỹ khuôn mặt cô:

- Chị bỏ nhà đi à?

Văn Hạ kinh ngạc nhìn Mộc Du, cô gái mạnh mẽ này có thể nhận ra

sao? Lẽ nào trên mặt cô viết mấy chữ “bỏ nhà đi” sao?

Mộc Du nhìn bộ dạng của Văn Hạ thì biết chuyện gì đã xảy ra. Cô ta

kéo cánh tay cô nói:

- Đi nào. Đến chỗ em đi. Ở đó chỉ có em và chị họ em thôi.

Văn Hạ không phản đối. Một là cô thật sự không có chỗ nào để đi, hai

là cô cũng chưa bao giờ cảm thấy Mộc Du là người xấu nên tự nhiên cứ thế
đi theo cô ta.

Văn Hạ đi theo đến chỗ ở của Mộc Du thì mới phát hiện ra rằng, hoá

ra so với chỗ ở của họ cũng cách không xa lắm, chỉ đi bộ khoảng hai mươi
phút là đến. Đối với Văn Hạ thì đoạn đường đi bộ hai mươi phút lại rất dài
nhưng con người luôn phải cam chịu hiện thực. Bây giờ trên người cô
không một xu dính túi thì có người cho ở nhờ đã là tốt lắm rồi. Tóm lại, cô
không thể đòi hỏi người ta phải mang xe đến đón mình về nhà được. Cho
nên mới nói, mạo hiểm thì dễ xa xỉ nhưng đã xa xỉ thì khó mạo hiểm.

Bước theo Mộc Du lên đến tầng năm mà Văn Hạ chóng hết cả mặt. Cô

không làm nũng nhưng đúng là thể chất của cô rất kém, dù tẩm bổ thế nào
cũng không được. Vì cô sinh non nên cô luôn trách cứ mẹ cô chuyện này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.