HẠ MẠCH 86 ĐỘ - Trang 160

cũng sống chết bên nhau lại chia tay một cách nực cười như vậy thì rốt
cuộc tình yêu là gì? Nó khiến người ta không có được cảm giác an toàn như
vậy sao?

Văn Hạ giật mình vì thái độ của Tô Mạch. Cô định giơ tay ra vuốt

khóe mắt anh thì anh đã xoay người bỏ đi. Dưới hoàng hôn, trên con phố
nhộn nhịp, cô nhìn theo bóng lưng anh nhỏ dần. Cô cố gắng hết sức gào gọi
tên anh nhưng anh đã biến mất như thế. Nước mắt rơi lã chã, cả người cô
như mất hết sức lực, cô ngã trên mặt đất bất tỉnh.

Khi tỉnh dậy, cô thấy quanh mình toàn màu trắng, một nơi thật xa lạ,

yên tĩnh. Cô còn ngửi thấy cái mùi cô ghét. Cô biết đây là bệnh viện nhưng
rốt cuộc cô vừa bị làm sao? Sao cô lại ngất xỉu? Sức khỏe của cô không
kém đến mức đó chứ? Có thể là do cô khóc nhiều quá, lại chưa ăn gì nên bị
hạ đường huyết ư? Cô có cái tật này, để lâu nên thành bệnh.

Nhưng câu hỏi lúc này là rốt cuộc ai đã đưa cô vào bệnh viện? Lẽ nào

là Tô Mạch quay lại tìm cô ư? Khi cô không ngừng phỏng đoán thì cô nghe
ngoài hành lang có tiếng bước chân đến gần, có lẽ là đàn ông nhưng lại
không giống như Tô Mạch vì cô biết mọi điều về Tô Mạch, chi tiết đến
từng chân tơ kẽ tóc. Vậy người này là ai?

Lúc này, cánh cửa mở ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.