HẠ MẠCH 86 ĐỘ - Trang 165

cũng không hề biết rốt cuộc giữa họ đã xảy ra chuyện gì. Anh hỏi:

- Tại sao?

Cô nói:

- Không còn tình yêu nữa. Em mệt mỏi rồi.

Anh cũng không nói gì thêm. Đây là án tử hình đã phán trực tiếp, anh

không thể xoay chuyển được nữa. Ở hai thành phố có hai người yêu nhau
đã từng coi tình là cơm ăn, là không khí, là nước uống. Vậy mà họ lại ly
hôn, chia tay. Lẽ nào xã hội này thật sữ không chứa đựng tình yêu như vậy
sao?

Đúng như những gì Tô Mạch dự liệu, tối đó Văn Hạ không tài nào

chợp mắt được. Sáng sớm hôm sau đầu cô đau như búa bổ nhưng chẳng có
chuyện gì cả, bác sĩ nói cô có thể ra viện. Tối qua, cô nàng Tô Tịch thấy
trai quên bạn đã bỏ đi theo người ta vẫn chưa quay lại, bỏ cô bị đói. Sau
này cô sẽ cho cô nàng đó biết tay.

Khi cô đang nghĩ sẽ cho cô nàng đó biết tay thì cuối cùng cô nàng đó

đã đến. Từ xa, cô đã nghe thấy tiếng cô nàng đó nũng nịu:

- Anh Mạc Đông. . . Anh Mạc Đông. . . - Ngọt chết đi được, ngán chết

đi được. Văn Hạ thấy buồn. Cô thật vĩ đại, hy sinh bản thân để giúp cho Tô
Tịch. Hu hu hu. . . . Nếu cô không bị ốm thì làm sao Tô Tịch có thể tình cờ
gặp lại người hàng xóm hồi nhỏ chứ?

Coi như cô ấy cũng có lương tâm. Cô ấy đã mua cho cô những đồ ăn

cô thích. Thật không ngờ cô ấy lại có lòng như vậy nhưng những thứ mày
lại làm cho Văn Hạ càng buồn hơn. Trước đây đều là Tô Mạch mua rất
nhiều đồ ăn vặt cho cô. Anh nói phải nuôi cho cô béo trắng ra. Bây giờ thì
sao? Người đàn ông đó đã lâu như vậy rồi mà vẫn không có tin tức gì.
Đúng là anh không cần cô nữa sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.