HẠ MẠCH 86 ĐỘ - Trang 173

- Ừ. Không thành vấn đề. Phải rồi. Khâu Tư về rồi đấy. Cậu đã biết

chưa? - Tô Mạch vừa khuấy tách cà phê vừa buồn bã nói.

Lần này đến lượt Mạc Đông không nói gì, trầm ngâm nhìn ra ngoài

cửa sổ. Mãi sau, hình như Tô Mạch nghe thấy tiếng anh ta nói, tất cả đều đã
quay trở lại.

Văn Hạ về đến nhà, việc đầu tiên là cô thu dọn đồ đạc. Cô quyết định,

lần này cô sẽ bỏ nhà đi "thật sự", rất chính thức thế nên cô lấy va li của
mình ra xếp đồ đạc. Đánh vật cả buổi chiều, cô mới phát hiện ra là mình có
quá nhiều đồ đạc, không hề chứa hết trong một chiếc va li. Sau đó, lại có
một vấn đề, đó là bỏ nhà đi thì cô sẽ ở đâu?

Suy nghĩ cả buổi mà chẳng nghĩ ra nơi nào. Cô ngồi trên chiếc vali da

rồi thở dài não nề. Đúng lúc đó, điện thoại di động đổ chuông. Cô liến mắt
nhìn xem liệu có phải là Tô Mạch không? Nếu đúng thì cô nên nói gì? Báo
cho anh biết là cô bỏ nhà đi ư? Hỏi anh tại sao không đến đón cô ư?

Sai rồi. Cô không muốn sống như vậy nữa. Cô muốn quay trở lại là

một Văn Hạ vui vẻ phóng khoáng, một Văn Hạ không sợ trời, chẳng sợ đất.
Tô Mạch có là gì chứ? Đánh bại anh là được rồi. Muốn khuất phục cô như
vậy là điều tuyệt đối không thể.

Thế nên cô lấy hết dũng khí cầm điện thoại di động lên, liếc nhìn với

dáng vẻ gà trống chuẩn bị chiến đấu nhưng không phải là Tô Mạch gọi mà
là số của Mộc Du.

- A lô! Tôi đây.

- Chị Văn Hạ, chị đang ở đâu? Chị mau đến đây đi. Chị em bị ốm. Em

không biết nên tìm ai. Chị mau đến đi. Trong điện thoại, giọng Mộc Du
không lạnh lùng như thường ngày mà rất lo lắng khiến Văn Hạ đứng bật
dậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.