HẠ MẠCH 86 ĐỘ - Trang 203

có kết cục như ngày hôm nay. Không đúng, không đúng. Chỉ cần Tô Mạch
nhà cô giữ vững lập trường là được rồi. Nếu đã vậy thì thật sự không thể để
Tô Tịch chạy đến đó. Khi chưa làm rõ mọi thứ thì chắc chắn sẽ xảy ra
chuyện. Hôm nay cô phải nghỉ ngơi đã. Ngày mai, cô sẽ an ủi cô ấy.

Vừa ngủ đến nửa đêm thì điện thoại bỗng đổ chuông. Tiếng chuông

réo lên giữa đêm nhưng hai ngươi lười biếng chẳng ai chịu dậy nghe.
Nhưng người gọi điện thoại lại cực kỳ ngoan cố, cứ gọi mãi gọi mãi. Cuối
cùng Văn Hạ không chịu nổi phải dậy nhấc điện thoại lên thì nghe tiếng bà
Tống Vận lo lắng ở đầu dây bên kia:

- Nhanh lên, nhanh lên, kẻo khóng kịp mất.

Văn Hạ vừa nghe thì lập tức tỉnh ngủ:

- Mẹ, sao thế ạ? Sao thế ạ? Chúng con sẽ đến ngay.

Đầu dây bên bà Tống Vận rất ầm ĩ. Dường như bà có vẻ rất bận rộn. Ý

nghĩ đầu tiên của Văn Hạ là bà nội bị ốm. Không đợi nghe rõ bà Tống Vận
nói gì, cô liền gác điện thoại, bò lên giường đánh thức Tô Mạch. Nhanh lên
anh, nhanh lên anh, bà nội bị ốm.

Tô Mạch vừa nghe thì lập tức tỉnh ngủ ngay. Hai ngươi mặc quần áo

với tốc độ nhanh nhất không kịp mang giày, cứ thế đi cả dép lê chạy ra
ngoài - Tô Mạch lái xe đến nhà bà nội thì bà Tống Vận đã toát mồ hôi đứng
đợi hai con, mặt đỏ phừng phừng, không hiểu hỏi:

- Vội như vậy làm gì? Vẫn chưa sinh mà.

Hai người đầu vã mồ hôi đứng trước cửa nhìn nhau cùng hỏi: - Bà nội

không bị ốm ạ?

- Hai đứa ốm thì có. Không đợi mẹ các cháu nói cả. - Bà nội chống

gậy bước ra, trợn tròn mắt nhìn hai người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.