HÀ NỘI BỂ DÂU - Trang 44

bộ quần áo với chiếc chăn len qúa sang vào thời đó. Quan trọng là mấy lọ
thuốc sốt rét Quinine và mấy chai thuốc bổ Liver extract là của hiếm hoi.
Trong túi vài tấm vàng lá Kim Thành, Sư tử (1 lạng cán mỏng thành 2 lá
rưỡi) lúc nào hết tiền lại cắt ra mang đổi. Đời trai phong sương mà lòng
phơi phới. Chúng tôi không định được tương lai cho mình tuy miệng vẫn
hát lúc to lúc nhỏ: “Đi là đi chiến đấu / Đi là đi chiến thắng / Đi là đi xây
đắp đời vinh quang”
… Có lúc ngân nga với trăng với gió: “Khi nhìn trăng
lên rồi lu mờ dần / Khi nhìn xuân tươi thiết tha vô ngần / Chờ đợi tay người
sơn nữ”

Một hôm qua đèo Khế, đi trước chúng tôi là một đoàn bộ đội đi gì mà

ậm à ậm ạch, không ra tư thế hành quân! Chúng tôi theo lên gần kịp không
hiểu nổi đơn vị gì mà hổ lốn? Không hẳn hậu cần, không ra chiến đấu!
Súng gom lại cho vài anh gánh lủng la lủng lẳng, còn nào là nồi niêu xoong
chảo cồng kềnh, cả chăn bông, chiếu nằm và những ba lô to tướng. Sau
mấy anh vác súng AK đi đầu cảnh giới rồi là mấy chiếc võng phủ kín mít,
5-7 anh ì ạch rụt cổ còng lưng thay nhau khiêng một chiếc. Chúng tôi muốn
vượt qua mà đường nhỏ, dốc cao, không sao len lên được. Khi đơn vị dừng
chân nghỉ, chúng tôi men lên dần thấy ngồi trong mỗi chiếc võng là một
ông người nước ngòai, ông nào cũng to béo đẫy đà như hộ pháp, miệng phì
phèo điếu Đại thiền môn phả ra mùi khói thuốc thơm lừng! Khác hẳn với
bộ đội nhà mình mặt mày vêu vao, da xanh màu lá, mắt vàng màu sao,
phanh áo ngực nhìn rõ cả bộ xương cách trí, mồ hôi chảy ròng ròng, ngồi
nghỉ vẫn thở hổn ha hổn hển. Chúng tôi vượt nhanh qua rồi chạy mau lên
đỉnh dốc. Thì ra là mấy đồng chí chuyên gia nước bạn đang “hành quân”
cùng bộ đội ta! Chúng tôi chưa quen với cảnh ấy bao giờ. Trong thành, sinh
viên – học sinh chúng tôi hướng ra kháng chiến, lòng đầy yêu thương cảm
phục nghĩ về những chiến sỹ Vệ quốc quân mới ngày nào rời thành phố ra
đi với lời thề “Cảm tử cho Tổ quốc quyết sinh”. Dù có nghĩ rằng các anh
chịu nhiều gian lao vất vả hy sinh nhưng thực cảnh thế này thì người có đầu
óc mơ mộng hoang tưởng đến đâu cũng không hình dung nổi!

Đến căn cứ, chúng tôi được nghỉ ngơi ít ngày rồi bước vào chỉnh huấn.

Anh em ở rải rác trong nhà dân. Chiều xuống, nghe tiếng mõ lóc cóc của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.