lịch và mỗi ngày, nàng bỏ một tờ lịch vào chiếc hộp sơn để thỉnh thoảng
đem ra ngồi đếm rồi ôm Nana mà khóc.
Lucie đẩy tách cà phê đến trước mặt tôi, lơ đãng hỏi:
- Thế nào, Hoài?...
Lần nào gặp, Lucie cũng hỏi câu ấy bằng một giọng chán chường tuyệt
vọng, vì nàng biết trước rằng để trả lời câu ấy, tôi đành chỉ lắc đầu. Lucie
nhờ tôi đến nhà mấy người Pháp bạn René, hỏi thăm tin tức chồng nàng.Sở
dĩ nàng không dám giao du với những người bạn chồng sang trọng ấy như
xưa là vì hiện giờ Lucie đã vận y phục An Nam và ở một cái nhà tồi; Lucie
tránh mặt, sợ người ta khinh bỉ.
“Thế nào, Hoài?...” Lucie không bao giờ dám nói: “René hẳn đã có một
người vợ ở Paris đẹp lắm, giàu lắm, có phải người ta đã nói với Hoài như
thế rồi phải không? Hoài giấu tôi làm gì nữa!”
Ờ, sao Lucie chẳng hỏi tôi như thế, vì đó là tin có thực hoặc có thể đúng
cơ mà! Tội nghiệp, chỉ vì Lucie còn nhớ, còn yêu chồng quá, nàng sợ “sự
thực” làm tan mất sự chờ mong mà nàng cần bám vào nó để sống, để tin
rằng mình vẫn còn chồng.
- Tôi cho Hoài xem cái này nhé, có thể đoán trước là cái gì không?
Tôi chịu. Lucie đặt trước mặt tôi quyển Album.
Nàng ngồi cạnh tôi, giở từng tờ. Đây là mấy tấm ảnh Lucie chụp với
René trong những cuộc đi du lịch hầu khắp Đông Dương. Hồi ấy Lucie đẹp
hơn bây giờ nhiều, ăn mặc như tất cả những người đàn bà Pháp giàu sang.
Tôi buồn rầu ngước mắt nhìn Lucie. Nàng đặt tay lên vai tôi, và má nàng
áp má tôi nói khẽ: