Nàng tưởng tôi ngờ vực nàng đi chơi, nên nàng đứng lại quắc mắt nhìn
tôi:
- Tôi đi tìm Hoài! Tôi không bằng lòng cho Hoài trác táng! Hoài sẽ ốm,
tôi sẽ đau khổ vì Hoài… Hoài có biết tôi bỏ con ở nhà để đến nhà trọ tìm
Hoài, rồi lại dầm mưa đi gần khắp tỉnh, ướt cả áo thế này đây!
Tôi nắm chặt tay Lucie, mắt sáng lên. A! Tôi đã được Lucie yêu, bởi
nàng đã ghen. Bảo rằng không, thì công đâu Lucie đi tìm tôi như thế. Mới
có ba ngày, sợ phải trông thấy hai vết nứt của cây đàn, tôi không tới Lucie.
Mới có ba ngày, Lucie đã nhớ tôi đến thế kia ư?
Tôi van lơn xin lỗi Lucie, thiết tha an ủi Lucie. Chúng tôi khoác tay nhau
đi dưới trời mưa lạnh. Giọt mưa trên cành cây rơi xuống, tôi ngửa mặt mà
đón lấy. Tôi bước nhè nhẹ, không dám nói to, sợ nỗi vui ở lòng tôi sẽ vì
một tiếng động nhỏ mà bay mất.
Men rượu lúc này đã đủ làm người tôi nóng rực, lại thêm hơi ấm ở mình
Lucie.
Đến cửa, Lucie bảo tôi trở về nhà trọ. Tôi muốn nài Lucie cho tôi được
phép vào nằm co quắp trên chiếc ghế vải ngoài thềm lạnh như hôm nàng
ốm, nhưng nàng buồn bã ôm lấy tôi, ngửa môi cho tôi hôn, rồi đẩy tôi ra,
vội gài cửa lại.
* * *
Noel.
Ngày hôm ấy, tôi đi bán mấy quyển sách nữa, lấy tiền mua đồ chơi, bánh
kẹo và một chai rượu, rồi đến với Lucie.
Nana vui thích, bá cổ tôi hôn từ ngoài cửa.