mật thám lúc nào cũng mang cái ám ảnh ghê sợ máu và ma. Chọc Tiết tự
tay pha cốc nước giải khát màu đỏ thắm. Hắn mời tôi, và hắn uống. Tôi yên
lặng nhìn mặt anh đao phủ to nặng như mặt kẻ thắt cổ đã ba ngày và nhìn
cái thân thể béo căng để nghĩ đến con lợn nổi trên dòng phù sa lụt bão. Hắn
xòe bàn tay nắm chiếc cốc, tôi liên tưởng đến giây phút bàn tay hùm beo đó
ấn cổ kẻ tử tù ốm yếu vào đúng lưỡi dao máy chém, và ngắm cái chất nước
đỏ kia chui vào cổ hắn, tôi nghĩ tới những tia máu phùn phụt của phạm
nhân chảy trong lòng máng rớt theo đầu lâu vào hòm mạt cưa dưới máy.
Tôi hỏi thân mật và trắng trợn:
- Thực tình, có nhớ ngày oanh liệt, một dao hạ mười ba thủ cấp trên Yên
Bái?
Chọc Tiết lờ đờ mắt nhìn sang bãi cỏ bao quanh chân tường cao vút
loáng mảnh thủy tinh và dây điện của nhà pha bên kia đường phố vắng.
Thốt nhiên, anh đao phủ trở nên một sử gia ngồi ôn cố sử. Hắn lặng lẽ nhìn
khói thuốc. Tôi đoán hắn đang nhớ lại một buổi sáng mù sương rừng Yên
Bái xa vời.
Đột ngột, Chọc Tiết nhổm người lên:
- Ghê quá, cái đầu lão Ký Con dao máy hạ hai nhát mới chịu lìa. Cái đầu
Đức Chính mới ghê hơn chứ. Mình càng ấn, hắn càng ngóc lên để mà hô...
Đời tôi, trảm đã hai trăm lẻ bốn chiếc đầu, thế mà mẻ ấy mình thấy trợn.
Lão Ngáo Huế mà có được trảm bữa đó cũng phải chùn tay. Tôi nhớ mãi,
tôi nhớ mãi...
Chọc Tiết với chai vang đổ tràn miệng cốc và uống cạn một hơi. Chao ôi,
lão đao phủ uống vào lòng cả một đêm “Yên Bái đỏ”!
Tôi thốt rùng mình và ngước nhìn thanh trường kiếm trên tường màu vôi
đỏ như màu chiếc quan tài.