HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 172

Cảm động quá, Tâm nghe ngóng, chờ đợi một sự phi thường êm ái, say

sưa sắp xảy ra lần thứ nhất trong đời cô... Cô muốn nhà cô ở xa, rõ thật xa
để cô đi bộ mãi, để kẻ kia theo cô mãi, để cô hưởng cái cảm khoái dịu dàng
này mãi. Song, nhà cô kia rồi, một căn nhà cổ lụp xụp như cái chuồng gà
hiện ra trước mắt.

Rón rén trèo lên ba bậc gạch, Tâm khẽ để ngón tay vào khóa cửa, và

nhân lúc ấy cô bạo dạn nhìn trở lại.

Người đàn ông cắm cúi đi qua mặt cô. Dưới ánh đèn bên hè, Tâm nhận

rõ dưới chiếc mũ dạ giăn giúm một khuôn mặt sạm đen, đôi mắt sâu như
hai vực thẳm, cái cằm đầy râu, bộ áo dạ màu tro bạc phếch, rộng lụng
thụng, bên trong nó một thân hình lẻo khẻo, gầy gò.

Người ấy, qua mặt cô, vẫn thản nhiên, đút tay vào túi quần, hai vai so cao

lên, cúi đầu đi thẳng. Đến một căn nhà bẩn thỉu, lụp sụp như cái chuồng
chim, người ấy dừng lại, gõ ba tiếng vào cánh cửa.

Tâm thấy trái tim mình giá lạnh hẳn đi, da mặt xanh tái lại, nước mắt

muốn trào xuống má. Thì ra đó là một khách chơi đêm mà tình cờ cùng đi
với cô một quãng đường để... đến tiệm hút nằm!

Tâm mở cửa bước vào nhà, nhọc mệt trèo lên những bậc thang gỗ mục

nát như gần đổ gẫy - cái cầu thang của một căn nhà cổ tiều tụy, tượng trưng
cả một cuộc đời tối tăm, tiều tụy của chị em cô.

Tiểu thuyết thứ Bẩy, số 184/1937

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.