HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 371

nhạt miệng, ông phán thỉnh thoảng nhìn ra cầu thang, không thấy gì buồn
tay cầm cái dĩa bạc xóc một miếng đưa lên miệng nếm và khen ầm lên với
thằng bồi tiêm rằng ngon lắm. Thằng này đưa mắt liếc vào bát dứa và “dạ”
một tiếng rất khô khan.

Tiêm đúng số điếu đủ dùng của ông phán rồi, tên bồi tiêm được xuống

dưới nhà, còn ông phán thì nằm duỗi thẳng chân tay như cái xác chết, lơ
mơ ngủ. Nhưng lúc ấy không phải là lúc ông dễ ngủ. Ông đang hé mắt nhìn
lên bức ảnh Thu, người vợ trẻ đẹp của ông treo trên tường, bên trên lò sưởi.
Ông nhìn như thế cho đến khi đôi mắt mỏi rồi ngủ thiếp đi.

Buổi trưa nay, càng nhìn ảnh nàng ông càng thấy dường như nàng hiện

thành hình mà bước hẳn ra ngoài. Dáng điệu nàng uyển chuyển như một
cành cây mềm đu trong gió, mắt nàng sáng như hai bóng sao trời rớt xuống
mặt hồ trong.

(Ông phán nhớ phảng phất những câu văn này ông đã đọc trong một

cuốn tiểu thuyết tình cờ ông nhặt được bên khay đèn chị em dưới xóm, và
ông muốn dùng nó để tả Thu của ông lúc bấy giờ)

Thu bỗng bước ra ngoài thực và đi như lớp sương lam đến chỗ sập ông

nằm, hôn ông một cái vào trán, đoạn nàng tới tủ áo của nàng. Nàng mở tủ
lấy ra chiếc hộp trong đó đựng từng bó thư, xem qua một lượt rồi đốt
cháy...

Lửa bốc lên đỏ rực...

Ông phán bừng mở mắt, vùng ngồi lên, hoảng hốt giụi mắt, để tay nén

ngực, ngơ ngác nhìn quanh phòng rồi tự hỏi: “Rõ ràng mình vừa thấy cháy,
lửa bốc rất to cơ mà?”.

Sau bình tĩnh trở lại, ông phán dần dần nhớ ra giấc mơ ban nãy. Ông

nhìn lên ảnh Thu. Khuôn mặt tươi đẹp của nàng nhìn xuống ông, mỉm cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.