HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 370

này! Bây giờ tuần lễ một lần, ông chỉ dùng nó để chở ông và một bó hoa
xuống nghĩa địa mà thôi.

Ông thở dài não nuột, ân hận rằng ban nãy đãng trí quá đến nỗi quên

không cho đày tớ cầm thư sang rủ bác thông đi viếng mộ Thu. Bác thông
thể nào mai cũng cho đưa thư sang trách. Ông phán bực bội lắm, những
muốn mua hoa lần nữa để rủ người bạn trung thành kia xuống nghĩa trang
cho ra con người biết giữ chữ “tín”. Song ông cảm thấy mệt lắm rồi, đành
ngày mai xin lỗi bạn vậy.

Càng nghĩ đến bác thông, ông phán càng nhận thấy ở bác thông nhiều cái

khả ái, khả tín mà ở dời này ông không tìm thấy người bạn thứ hai nào nữa.
Ông vén quần lên vỗ vào đùi: “Thật là trời ban cho ta người tri kỷ ấy!”

Ba việc này làm cho ông phán nhớ lâu, có lẽ nhớ trọn đời:

1. Khi Thu ốm, bác thông đến thăm luôn, gió mưa cũng đến. Khi thì biếu

yến, khi thì biếu sâm, biếu nhung, biếu quế. Tiền đốc tờ, tiền thuốc, bác
thông chịu cả.

2. Thu chết, bác thông khóc rất nhiều.

3. Đã mấy lần, ông xuống mộ đều bắt gặp bác thông đã mang hoa xuống

đứng ở mồ Thu, đang lau nước mắt.

Như vậy thì bảo rằng không “trần ai tri kỷ” làm sao!

* * *

Trưa hôm nay, ông phán ở sở về, ăn cơm xong, vừa nằm bên khay đèn

hút chậm chạp vừa nghe ngóng người gõ cửa: Ông có nhã ý đợi bạn thiết
đến trách ông về cái việc sơ xuất hôm qua. Vậy mà ông bạn thiết kia chưa
đến. Bát dứa Phú Thọ hãm đá, ông phán thành tâm chờ ông thông Năng tới
mới dùng, đá tan gần hết rồi ông thông vẫn chửa đến cho. Nóng ruột và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.