HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 81

Buôn xác

"T

hế này thì quá lắm! Giời giết đệ mất thôi!

Tôi ngoảnh lại, cái người vừa oán trời đó là một anh bạn buôn xác chết,

nghĩa là anh làm cái nghiệp cho thuê đòn và bán áo quan. Mặt anh rất buồn
trên chiếc ca vát mà tôi tưởng tượng có biết bao âm khí tử thi đã ám vào từ
cái ngày anh khởi sự tậu nhà bằng nghề nhận đám.

- Thật là giết đệ, ai ngờ thằng cha đã chết đến cổ, con cháu đã sửa soạn

chia nhau khăn áo đẹp rồi mà còn sống lại.

Anh giận lắm. Để anh nguôi cơn nóng, tiện ngay kia, tôi kéo anh vào

một quán giải khát mà chủ quán là một gã đã nổi tiếng nói năng khoác lác.

Không muốn nghe anh bán nước khoe tài bán nước, tôi kéo anh buôn xác

chết vào một chiếc bàn ở góc nhà đổ, thảm như bãi mồ hoang.

Anh bạn suốt đời chứng kiến cảnh tang tóc của tôi nâng cốc đá lạnh lên

uống một hơi rồi đặt cốc xuống mà nhăn mặt nhổ, chê rằng cam ủng. Anh
nhăn mặt mãi, như một con người rất vệ sinh xưa nay sợ mùi người chết,
khiến tôi, một phút tưởng rằng đang ngồi trước một bậc hiền nhân quân tử
vốn rất khinh bỉ Việt gian nhưng mà rất tôn thờ mẫu quốc.

Lát sau anh bạn nhà tang hết lợm giọng, và cũng hết luôn cả giận, anh

nói buồn như bài kèn lâm khốc:

- Cái nghề của tôi nhiều lúc tức mà muốn chết mẹ nó đi để cho vợ con nó

chôn quách mình như là mình đã chôn thiên hạ. Có những chỗ ăn chặt cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.