HẠ TÂN LANG - Trang 113

Đối với nữ tử đang hướng hắn mỉm cười, Ninh Hoài Cảnh muốn nói gì

đó, lại cảm thấy quá nhiều thứ nghẹn nơi cổ họng, thành ra mãi không nói
được gì. Tẩu rốt cuộc là đang nghĩ gì? Có thích đại ca không? Ở trong phủ
như vậy được chứ? Vì sao đối với chuyện đại ca nạp thiếp lại thờ ơ đến
thế?

“A…” lại một mảnh lá vàng rơi xuống, đậu ở đầu vai nàng, rồi lại từ

từ trượt xuống. Nàng hơi cong khóe môi, không biết nhớ đến cái gì, tầm
mắt vẫn đuổi theo chiếc lá vàng kia. Sau đó lại nhìn đến ánh mắt đầy nghi
hoặc của Ninh Hoài Cảnh. “Phàm là danh gia vọng tộc, ai mà chẳng tam
thê tứ thiếp? Nếu không như vậy, tỷ như cha cùng mẹ, trái lại sẽ thành một
trường hợp đặc biệt, sau lưng bị người giễu cợt a.”

“Mùa xuân đâm chồi, mùa thu héo rụng, đó là bổn phận của lá cây. Ta

là nữ nhi của Sở gia, về nhà chồng rồi thì vui buồn không còn là chuyện
của riêng mình nữa. Ta là con dâu của Hầu phủ, không có con, vì tướng
công mà nạp thiếp cũng là bổn phận của ta, chuyện đó cũng không có gì là
lạ.”

“Trên đời này, mọi người đều có bổn phận của riêng mình, có số phận

của riêng mình. Nên là cái gì thì sẽ là cái đó, nên làm thế nào thì sẽ làm thế
ấy. Ông trời cho ngươi phú quý, tự nhiên sẽ lấy đi của ngươi một thứ gì đó,
muốn oán hận cũng không được. Trên đời đâu thể nào có chuyện mọi thứ
đều được như ý nguyện? Nếu trên đời ai cũng làm mọi chuyện theo ý mình,
thì nhân thế đâu còn là nhân thế? Mọi thứ sẽ rối loạn cả lên.”

Ninh Hoài Cảnh nhịn không được mà nghĩ đến thâm ý sâu xa trong lời

nàng.

Nhìn bộ dáng hắn nhíu mi khó hiểu, nụ cười của nữ tử rốt cuộc cũng

tươi hơn một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.