là bận rộn thật nhiều việc.
Bàn rượu đột nhiên yên tĩnh, bốn người nhìn nhau không ai nói gì,
Giang Vãn Tiều cười cười, chậm rãi mở lời.
“Chuyện ta kế thừa gia nghiệp cũng là hiển nhiên, chắc khoảng hai
năm nữa sẽ chính thức bắt đầu. Hiện tại đi Tây Vực cũng tốt, ít nhất có thể
ở bên ngoài hít thở, không bị trong nhà trói buộc, cũng không bị cha hối
thúc. Bởi vậy, đem tương lai bị quản thúc sau này đẩy lùi một năm, cũng là
chuyện tốt.”
“Mùa xuân sang năm thi đình, Minh Húc tất nhiên sẽ đậu. Nếu được ra
khỏi kinh nhậm chức, liền có thể thoát khỏi tay đại ca hắn, tự do tự tại.
Khách Thu cũng vậy, rời khỏi Từ gia, mang theo mẹ ngươi đi nhậm chức,
có lẽ tháng ngày sẽ kham khổ một chút, nhưng so với việc ở lại Trung Liệt
Bá phủ vẫn tốt hơn.”
“Chỉ có ngươi, Ninh Hoài Cảnh.” Nụ cười của hắn bỗng nhiên trở nên
xấu xa, là vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa. “Ngươi đại khái cả đời
đều sẽ bị giam ở Hầu phủ đi, sinh ở Hầu phủ, trưởng thành ở Hầu phủ, cả
đời đều phải ở tại Hầu phủ làm một người giàu sang nhàn rỗi. Kinh thành
tuy lớn, nhưng cũng chẳng khác nào một nhà giam bằng vàng đối với
ngươi. Nghĩ như vậy, ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.”
Hiếm lắm mới thấy được một lần Giang Vãn Tiều nói nhiều đến thế.
Ninh Hoài Cảnh bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn đến sợ hãi, cầm chung
rượu mà ngẩn người. Đợi đến khi hiểu được ý tứ của hắn, không khỏi giận
run người.
“Giang Vãn Tiều, ngươi…”
Giang Vãn Tiều tựa hồ đã sớm dự tính được phản ứng của hắn, mỉm
cười, nói một câu hệt như ngày ấy thiếu tướng quân say rượu đã nói.