HẠ TÂN LANG - Trang 125

“Loại người như chúng ta, đều sẽ đến lúc không thể tùy ý uống rượu,

không thể tùy ý vui đùa, không thể tùy ý yêu một ai đó. Cho nên, rượu
muốn uống thì nhanh uống, thứ muốn chơi thì nhanh chơi, người muốn yêu
thì nhanh yêu.”

Ninh Hoài Cảnh tặng hắn một quyền vào ngực, Giang Vãn Tiều mặc

cho Ninh Hoài Cảnh đánh, cúi đầu, lúc nâng chén lên, lại trở lại là một
Giang Vãn Tiều khiến người ta đoán không ra tâm tình.

Đêm trừ tịch năm nay, Giang Vãn Tiều bảo phải ở cùng với người nhà,

Thôi Minh Húc bảo sợ lạnh, kỳ thực là muốn ở cùng với tiểu ngốc tử của
hắn. Ninh Hoài Cảnh cùng Từ Khách Thu ra đường xem pháo hoa, sau đó
đi ngắm mặt trời mọc. Ban đêm tuyết rơi, rất lạnh, bọn họ tránh chỗ đông
người, chọn một góc sáng sủa vắng người, cùng nhau khoác chung tấm áo
choàng lông cừu rộng lớn, đêm khuya gió lạnh, má kề má, tay nắm tay.

Bình minh đầu năm đã đến, lúc mặt trời chậm rãi nâng lên từ phương

xa, Ninh Hoài Cảnh hôn Từ Khách Thu, môi dừng lại bên má, chạm được
một mảnh lạnh lẽo. Từ Khách Thu ha hả cười, nghiêng người chạy trốn,
miệng không ngừng kêu lạnh.

Ninh Hoài Cảnh bĩu môi chạy theo, miệng cũng không ngừng. “Chút

xíu thôi mà, cho ta hôn một chút, hôn xong ta mua mứt quả cho ngươi.”

Vui đùa ầm ĩ hệt như hai đứa nhỏ nghịch ngợm.

Năm đó, bọn họ ở cửa thành tiễn Giang Vãn Tiều. Bên hồ liễu rũ, trời

đông giá rét, tiều tụy tiều tụy.

Giang Vãn Tiều mặc áo khoác lông thú, tư thế oai hùng, bừng bừng

phấn chấn kéo Ninh Hoài Cảnh ra một bên.

“Ta biết ngươi còn giận chuyện ta nói mấy hôm trước.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.