HẠ TÂN LANG - Trang 198

“Bài tập hôm qua con, con, con… con còn chưa viết xong… cho

nên…. cho nên…”

Từ Khách Thu khom người vỗ vỗ mặt hài tử.

“Ngày mai nhớ phải viết xong đó.” Bộ dáng hòa ái hiện tại cùng với

hồng y thiếu niên lạnh lùng ngày xưa, không nói ra thật không nghĩ tới là
cùng một người.

Hài tử gật đầu lia lịa, lại từ trong lòng ngực mò mò, lấy ra một phong

thư.

“Tiên sinh, là thư của thầy. Trương lão tứ trông cửa thành nói là từ

kinh đô gửi tới. Con nghĩ trên đường về có thể gặp thầy, nên lấy trước giùm
thầy.” Đôi con mắt trong suốt chớp chớp, mang theo một chút ranh ma của
tiểu hài tử.

Từ Khách Thu nhận thư, phong bì có nhiều nếp nhăn, hiển nhiên là vì

phải chuyển tay nhiều lần, lại nhìn đến chữ trên bì thư tinh tế nhu uyển như
nước, trong lòng không khỏi nhảy dựng. Từ Khách Thu vội vã chạy về nhà,
đốt đèn cẩn thận đọc từng chữ, ánh sáng vàng vọt mơ hồ chiếu vào trang
giấy trắng như tuyết, phảng phất mấy phần lo lắng, mấy phần nghĩa tình.

“Từ công tử, nhận được thư chàng ta rất vui, đông qua xuân đến, bất

giác từ biệt kinh thành đã nhiều năm…”

Trong mơ hồ tưởng chừng lại thấy nữ tử mảnh mai xinh đẹp ngày xưa,

bước qua ánh nến mà đến, cúi đầu, nói khẽ bên tai. Nàng hiện tại đang tu
hành ở Vô Lượng sơn, vùng ngoại ô kinh thành, sớm chiều tụng kinh gõ
mỏ, hoàng quyển thanh đăng, mặc dù có chút kham khổ nhưng lại tĩnh
lặng, rời xa chốn hồng trần trọc lãng, không cần phải dựa vào người khác
để sống, cũng không cần phải đau khổ áp chế tự tôn cùng kiêu ngạo của
mình. Nữ tử kiêu hãnh nâng cằm, cao ngạo mà nói “Ta đường đường là đại
tiểu thư của Hoàng các lão phủ, cho dù một thân bệnh hoạn, cũng sẽ không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.