HẠ TÂN LANG - Trang 42

đỏ hồng vì say, cả người dán chặt vào Từ Khách Thu. “Hảo, ngươi ôm ta
đi.”

Không khách khí đẩy người ta một cái, nhưng bọn ngốc say rượu

mười tên như một, vừa đẩy ra được một chút đã lại dính chặt vào, muốn
trốn cũng không biết chỗ nào mà trốn.

“Khách Thu a… Khách Thu…” Hắn thì thào, âm cuối ngân dài, tưởng

như có thể kéo dài đến tận cùng trời cuối đất.

Lướt qua bờ vai của hắn là có thể thấy được khóe môi ẩn sau chén

rượu của Giang Vãn Tiều hơi cong lên, con ngươi trong suốt ánh lên vẻ thú
vị. Từ Khách Thu đột nhiên nghĩ hình như mình cũng uống nhiều lắm rồi,
trên mặt thấy nóng nóng.

“Gọi cái gì mà gọi, muốn thì gọi Ngọc Phiêu Phiêu của ngươi đi! Cứ

như quỷ khóc không bằng…”

Nam nhân đặt cằm lên bả vai Từ Khách Thu, thùy hạ mi mắt mà cười,

hơi thở nong nóng đầy mùi rượu phả đều bên tai.

“Ta gọi nàng làm gì, nàng cũng không thèm liếc mắt nhìn ta một cái.”

Giang Vãn Tiều vô thanh vô thức rời khỏi phòng. Phần đất trống ngoài

phòng đang có ca múa, ti trúc thanh thanh, tiếng địch réo rắt du dương. Từ
Khách Thu liếc mắt nhìn, các vũ cơ trang phục yêu nhiêu, thắt lưng uốn éo
như xà, mặt mày ẩn tình, làn da tuyết trắng ẩn hiện sau lớp sa y phỉ thúy,
ống tay áo phất phới như trăng non câu hạ.

Lời ca, tiếng nhạc, tiếng cười, tiếng nháo… Giữa một rừng tạp thanh

ầm ĩ, lời nói nhẹ nhàng phảng phất hơi rượu tưởng chừng có chút không
thực.

“Ngươi thích nàng?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.