HẠ TÂN LANG - Trang 66

mật là thế, rơi vào trong mắt hắn, cũng không có chút dậy sóng, chỉ thoáng
qua một chút chán chường mà thôi.

Thứ gọi là “thiên trường địa cửu” trong miệng thế nhân, đến tột cùng

là cái gì đâu? Nhịn không được trong lòng suy nghĩ mông lung.

Bên tai một trận xôn xao, giống như gió thổi lá cây xào xạc, quấy rối

trận suy nghĩ mơ hồ của Ninh Hoài Cảnh. Nhăn mặt nhíu mày nhìn theo
tiếng động, là Từ Khách Thu.

Thiếu niên một thân hồng y, trước sau có một đám hoa nương vây

quanh. Từ gia tiểu công tử nháo loạn ầm ĩ, dĩ nhiên trước mặt người khác
không muốn bày ra vẻ vừa lâm trận đã bỏ trốn, đánh mất thể diện, cho dù
trong lòng có nghiến răng nghiến lợi, ngoài mặt vẫn là cười đến so với ngọc
còn sáng hơn, tranh cường háo thắng, coi trọng sĩ diện, vô luận Ninh Hoài
Cảnh khuyên can thế nào, điểm này y tuyệt đối không thèm sửa.

Từ Khách Thu đã ngà ngà say, hai má ửng hồng, ôm vai hoa nương,

môi mấp máy vài lần mới miễn cưỡng nói ra được ngữ điệu đứng đắn.

“Ngọc cô nương, Ninh tiểu hầu gia so với hắn tốt hơn a!”

Trong phòng không người đáp lời, hắn đầu tiên là cười ha hả, cười đến

ngã ngửa vào lòng hoa nương, ngón tay chỉa thẳng hướng Thôi Minh Húc.

“Thực sự, hắn không bì kịp Ninh Hoài Cảnh, không kịp… không

kịp…”

Một mảnh tĩnh mịch, ca cơ ngưng hát, vũ cơ ngưng bước, mọi người

đều nhìn về phía Ninh Hoài Cảnh.

Đèn dầu mờ ảo, ánh sáng lập lòe phản chiếu trong chung rượu, Giang

Vãn Tiều ánh mắt bí hiểm, Ninh Hoài Cảnh chậm rãi đứng dậy, một tay bắt
lấy bàn tay đang cầm chung rượu của Từ Khách Thu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.