HẠ TÂN LANG - Trang 98

Ta đi tìm người khác! Lời còn chưa kịp nói ra đã bị người kia ngăn ở

miệng. Từ Khách Thu tức giận trừng Ninh Hoài Cảnh, ai đó mặt dày tủm
tỉm cười, chậm rãi nhỏm người dậy, động tác tao nhã đến mê người.

“Ngươi chỉ cần tìm ta là được. Ngoan, thả lỏng, sẽ không đau đâu, ta

cam đoan.”

Từ Khách Thu nhấc chân đạp hắn.

“Lần trước ngươi cũng nói vậy.”

“Lần này nhất định không đau. Còn nếu đau, chúng ta sẽ thử làm lại.”

Giang Vãn Tiều đã từng nói với Thôi tiểu công tử, nếu Từ Khách Thu

là một con mèo hoang chưa thuần phục, thì Ninh Hoài Cảnh chính là gã
chủ nhân mặt dày bị mèo cào đầy mặt cũng không chịu buông tay.

Tiếng cười dưới lầu, tiếng nói chuyện ngoài cửa, tiếng xôn xao phòng

bên cạnh… Toàn bộ đều không lọt được vào tai bọn họ. Lúc này, phía sau
tầng tầng lớp lớp sa mạn hồng nhạt, chỉ còn lại tiếng thở dốc cùng tiếng nỉ
non. “Khách Thu… Khách Thu… Khách Thu…” Một tiếng lại một tiếng.
Cho đến lần thứ hai trong đầu trống rỗng, hai chữ ấy cũng cứ còn quanh đi
quẩn lại, giống như muốn gọi đến địa lão thiên hoang.

“Ta không nói cho ngươi… Y cư nhiên lại nói như thế.” Mây mưa qua

đi, Từ Khách Thu thuận thế nằm dài bên cạnh Ninh Hoài Cảnh, nhớ tới lời
vừa rồi của Tề Gia, không khỏi cẩn thận nghiền ngẫm, “Gã ngốc tử kia…”

Lại thêm một người không chịu đem chữ “thích” nói ra khỏi miệng.

Khó có được mèo hoang nhu thuận như vậy, Ninh Hoài Cảnh ôm vai

y, vỗ vỗ mặt y.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.